Tôi hoàn toàn không nói với Lâm Tự Sâm về việc tôi sẽ tham gia bữa tiệc.
Sẽ rất thú vị nếu tôi bất ngờ xuất hiện và khiến anh ấy ngạc nhiên.
Bữa tiệc mừng thọ được tổ chức tại một câu lạc bộ ven sông Hoàng Phổ, ban đầu cậu tôi dự định buổi chiều sẽ xuất phát từ Nam Kinh đi đến đó, nhưng vì tôi làm phiền nên phải đi sớm hơn nhiều, mới hai giờ chiều đã đến Thượng Hải.
Dì Hoàng đã có mặt ở sảnh khách sạn đợi chúng tôi.
Mẹ tôi có sở hữu một vài bất động sản ở Thượng Hải, dì Hoàng luôn là người giúp bà quản lý những chuyện này. Lần này, dì ấy cũng sắp xếp giúp tôi thợ trang điểm và thợ làm tóc.
Trước đây, tôi không thích tham gia các sự kiện như vậy cũng bởi vì lý do này, đặc biệt phiền phức, sửa soạn một lượt từ đầu đến chân liền mất hết nửa ngày trời. Nhưng nếu muốn xuất hiện trước mặt Lâm tiên sinh trong bữa tiệc, tôi phải trang điểm và ăn mặc thật xinh đẹp mới được. Lâm tiên sinh luôn ăn mặc rất lịch lãm, tôi cũng không thể kém hơn.
Không biết Lâm tiên sinh khi tham gia những bữa tiệc kiểu này sẽ có bộ dáng thế nào... Nhưng hàng ngày anh ấy cũng đã ăn mặc chỉnh tề, những dịp trang trọng thế này, chắc anh ấy còn chỉnh chu hơn.
Trong số tất cả các giống đực mà tôi biết, có lẽ anh ấy là người ăn mặc đỏm dáng nhất = =.
Thợ makeup cẩn thận trang điểm cho tôi, tôi kiểm tra thời gian rồi gửi tin nhắn cho Lâm Tự Sâm: "Anh xuống máy bay chưa? Buổi tối mấy giờ anh đi dự tiệc?"
Không có phản hồi.
"Anh đâu rồi? Anh chưa xuống máy bay à?"
Sau vài phút, vẫn không có hồi âm, tôi không thể nhịn được kiểm tra thông tin chuyến bay của anh.
Quả nhiên, chuyến bay đã bị hoãn, dự kiến hơn năm giờ mới hạ cánh.
Vậy hôm nay anh ấy có kịp thời gian để “chưng diện” không = =
Vừa trang điểm xong lại chuyển qua làm tóc, thời gian trôi qua nhanh chóng, lúc năm giờ rưỡi, Lâm Tự Sâm gọi điện đến.
"Anh vừa mới hạ cánh, chuyến bay bị hoãn."
"À~~~ Không phải anh còn đi dự tiệc sao? Có tới kịp không?"
"Anh đi thằng từ sân bay qua đó, chắc cũng vừa kịp. Em tới Tô Châu rồi à?"
Từ sân bay Phổ Đông đi đến nơi tổ chức tiệc mất khoảng một giờ đồng hồ, vậy hẳn lúc anh tới thì tôi cũng đã tới nơi? Tôi vừa tính thời gian vừa thuận miệng lừa gạt anh: “Vẫn chưa, em còn đang trên xe.”
"Khoảng mấy giờ em đến? Có nhiều đồ lắm không? Cần anh nhờ sư huynh đến đón em không?"
Anh sai bảo Phương sư huynh cũng thuận tay quá rồi!
Tôi lo lắng nếu nói thêm gì nữa anh sẽ phát hiện mất, cho nên nói thêm vài câu liền đuổi người, “Không cần đâu, cũng không có nhiều đồ, em sắp xuống xe rồi không nói với anh nữa, đi tiệc nhớ ăn nhiều một chút, tạm biệt."
Sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.
Thợ làm tóc cầm trong tay mấy chiếc váy dự tiệc mà tôi vội vàng mua hôm qua, đứng đợi ở bên cạnh, thấy tôi vừa cúp điện thoại, ngay lập tức mỉm cười nói: “Mấy bộ lễ phục này đều rất đẹp, cô thấy chiếc váy dài màu vàng nhạt này như thế nào? Màu sắc rất tuyệt vời, tươi tắn rạng ngời nhưng không quá lòe loẹt."
Tôi cũng rất thích chiếc váy này, mặc vào và nhìn mình trong gương, tôi có hơi phân vân, liệu màu vàng có nổi bật quá không? Tôi muốn gây bất ngờ cho Lâm tiên sinh, không thể mới đi vào đã bị phát hiện.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nói: “Vẫn là màu đen đi.”
Này ~~~ lằng nhà lằng nhằng như vậy, chắc chắn là tôi đã bị Lâm tiên sinh lây bệnh rồi, chẳng phải đây là phong cách điển hình của Lâm thị, một chiếc cà vạt cũng phải chọn mấy lần hay sao?
Thay đổi trang phục lần nữa, sau đó người làm tóc điều chỉnh kiểu tóc một chút cho phù hợp với bộ trang phục hiện tại, tôi cùng với cậu tôi lập tức xuất phát.
Bảy giờ sẽ có một bữa tiệc khai vị, tám giờ mới chính thức nhập tiệc, trên đường đi chúng tôi không bị kẹt xe, khoảng chừng bảy giờ đã đến nơi, tưởng rằng sớm như vậy chắc hẳn không có nhiều người, kết quả vừa đến cổng lại kẹt xe không vào được.
Cậu tôi thở dài: “Mấy năm nay, Thịnh Viễn kiếm được nhiều tiền, nhiều người tới như vậy.”
Tắc đường gần mười phút, chúng tôi mới có thể thuận lợi đi vào, vừa xuống xe ở lối vào đại sảnh, một người đàn ông trung niên nhanh chóng bước tới, nở nụ cười chào hỏi cậu tôi.
"Lão Khương."
Cậu tôi chắc hẳn rất quen thuộc với ông ta, cho nên mở miệng liền trêu ghẹo: "Ôi, Trương tổng của chúng ta hôm nay cũng hạ mình đi đón khách sao?"
Trương tổng vỗ vai ông nói đùa: “Là đại thọ của lão gia, tôi được đi đón khách đã là vinh hạnh lắm rồi. Hơn nữa, lão Khương ông đã đến, tôi đây càng phải phục vụ tận tình hơn, đúng không? Còn đây là?"
Cậu tôi giới thiệu tôi: "Cháu gái tôi, Nhiếp Hy Quang. Hy Quang, con gọi chú Trương đi."
Tôi vô thức thu hồi tầm mắt đang tò mò nhìn đám đông xung quanh, lịch sự mỉm cười với ông ấy: “Chú Trương.”
Trương tổng trầm ngâm nhìn tôi: “Đây là con gái của Nhiếp tổng đúng không?”
Cậu tôi cười ha ha, Trương tổng lập tức dừng chủ đề này lại, làm động tác xin mời rồi dẫn chúng tôi đi vào trong.