Có sự báo trước của mẹ, việc bố tôi đến khiến tôi cũng không quá bất ngờ, chỉ không ngờ lại đến sớm như vậy.
Chiều thứ Hai, khi đang làm việc thì tôi nhận được tin nhắn của ông. Tôi xin nghỉ với trưởng phòng, sau đó lại gọi cho Lâm Tự Sâm rồi mới rời công ty.
“Buổi chiều em đi ra ngoài một chút, bổn công chúa muốn thay ngươi đi giết một con rồng.”
"Cái gì?" Lâm Tự Sâm hiếm khi không bắt kịp tình hình, "Rồng gì?"
"Bố em."
---
Bố hẹn tôi ở một quán trà nằm trong khu phố cổ. Dường như còn có chuyện khác, chứ không chỉ đến gặp tôi, ông đến muộn nửa tiếng.
Tôi đang uống trà trong phòng riêng nhỏ của quán, nhìn ra cây cầu nhỏ và dòng sông đang chảy bên ngoài cửa sổ, thảnh thơi chờ đợi, cũng không quan tâm quá nhiều. Nhưng Nhiếp tổng dường như rất tức giận khi đến đây, vừa ngồi xuống, ông ta đã hỏi với giọng dò hỏi: “Những lời con nói khi ăn cơm ở nhà họ Thịnh, tất cả đều do Lâm Tự Sâm chỉ dạy cho con, đúng không?”
Tâm trạng nhàn hạ của tôi đột nhiên biến mất, cau mày hỏi: “Lời nào?”
"Cái gì mà sau này Lâm Tự Sâm sẽ tiếp quản việc kinh doanh của Nhiếp gia, đây có phải là do con nói hay không? Thịnh Bá Khải vừa mới chúc mừng ta, vừa được một người con rể tốt, sau này không lo sẽ không có người kế nghiệp."
Hóa ra là điều này. Tôi im lặng, người nhà họ Thịnh đúng là rất giỏi gây ra mấy chuyện âm dương quái khí này.
Tuy nhiên, tôi cũng hiểu bố tôi đang ở thời kỳ sung mãn nhất, nghe được điều này chắc chắn sẽ không vui, cho nên mới giải thích: “Con nói như vậy là vì lúc đó bọn họ quá khinh người, dáng vẻ như sắp đuổi cổ Lâm Tự Sâm đến nơi, cho nên con mới cố tình chọc tức bọn họ. Con cam đoan, Lâm Tự Sâm không hề quan tâm đến công ty nhà ta. Thật ra, ngay cả Thịnh Viễn anh ấy còn không quan tâm đến, huống chi là công ty nhà chúng ta.”
Kết quả sau khi nghe tôi giải thích, bố lại càng tức giận hơn: “Ta thấy cậu ta đã hoàn toàn tẩy não con rồi. Xưa nay ta không phải là người coi trọng vật chất, con tìm một người bạn trai gia cảnh kém hơn cũng không sao, miễn là có nhân phẩm tốt và xuất sắc. Nhưng Lâm Tự Sâm thì không được, ta không đồng ý. Ta đã nhận được thông báo của Thịnh gia về việc chuyển nhượng cổ phần, và ta sẽ không đồng ý trừ khi cậu ta chịu rời khỏi Tô Châu, quay lại làm việc ở Vô Tích.”
Tôi nhìn ông bằng cặp mắt khó tin: “Người khác muốn đem cổ phần chia cho cháu ngoại của mình thì liên quan gì đến bố?”
"Ta là cổ đông, dựa theo điều lệ công ty, đây là quyền của ta. Ta không tin tưởng vào khả năng của nó."
Ông ta hoàn toàn là đang trợn mắt nói dối, năng lực của Lâm Tự Sâm khi ở Thịnh Viễn rõ ràng như mặt trời ban trưa. Suy cho cùng, ông chỉ hận Lâm Tự Sâm đã làm khó ông khi ở Thịnh Viễn mà thôi.
Tôi kiên nhẫn giải thích với ông: “Bố, có phải là vì trước đây ở Thịnh Viễn anh ấy đã đắc tội với bố không? Nhưng bố có bao giờ nghĩ, nếu không có vụ tai nạn đó, anh ấy vẫn là một bác sĩ phẫu thuật xuất sắc, có thể cứu rất nhiều bệnh nhân đang bên bờ sinh tử, cả đời này anh ấy còn có thể cứu rất nhiều người. Mà nguyên nhân xảy ra tai nạn, chính là do bố đã đưa Mã Niệm Viên đến bữa tiệc, đồng thời còn dung túng cho việc người khác hiểu lầm cô ta chính là con... dùng danh nghĩa của con để hẹn Lâm Tự Sâm ra ngoài. Sau vụ tai nạn đó, các người hoàn toàn không quan tâm đến, bố thậm chí còn nói anh ấy chạy theo Mã Niệm Viên như vịt*..."
*Chạy theo như vịt: một cụm từ mang ý xúc phạm, có nghĩa là chạy thành đàn như vịt, dùng để chỉ nhiều người đang đổ xô đi theo một thứ gì đó.
Tôi không muốn nghĩ đến chuyện sau lưng tôi Mã Niệm Viên còn nói gì với bố, tiếp tục nói: “Vậy thì việc trước đây anh ấy làm khó bố ở Thịnh Viễn, chẳng phải là chuyện có thể hiểu được sao? Tất cả những chuyện này đã hủy đi sự nghiệp cùng sự cố gắng hơn chục năm của anh ấy. Hơn nữa, dựa vào những gì con biết về anh ấy, kinh doanh là kinh doanh, anh ấy sẽ không sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào khác."
Nhưng những lời này đều hoàn toàn vô dụng, có lẽ đã bị tôi nói trúng chỗ đau, bố tôi ngược lại càng bướng bỉnh và cứng đầu nói: “Điều này không có nghĩa là ta phải bồi thường bằng đứa con gái ruột của ta.”
Tôi lập tức nổi giận: “Nếu con gái ruột của ông rời bỏ ông, thì đó là do ông chứ không phải ai khác!”
Trong phòng trà nhất thời yên tĩnh đến mức ngột ngạt.
"Tôi có một câu hỏi." Tôi bình tĩnh lại, giọng đều đều nói: "Ông không cảm thấy áy náy khi gián tiếp hủy hoại đi sự nghiệp của người khác hay sao? Ông biết vì đến Vô Tích nên Lâm Tự Sâm mới gặp tai nan xe, nhưng ông lại hoàn toàn tin vào lời nói phiến diện của Mã Niệm Viên, dựa vào kinh nghiệm từng trải của mình, chẳng lẽ ông thực sự không hề nghi ngờ gì sao? Xem như không có đi, vậy bây giờ khi đã biết rõ sự thật, ông vẫn không cảm thấy tội lỗi, không có bất kỳ sự đền bù nào, ngược lại còn rất ác cảm với Lâm Tự Sâm? Tại sao? Là vì biết mình có lỗi với người khác cho nên chột dạ? Ông biến anh ta thành một tên tiểu nhân chỉ biết tham tiền tài, là để giảm bớt cảm giác tội lỗi, đồng thời gia tăng tính đúng đắn của chính mình sao?"
Bố tôi đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế sô pha. "Nhiếp Hy Quang!"
Tôi vẫn ngồi yên trên ghế, ngước mắt nhìn ông: “Ông luôn mồm nói tôi là đứa con gái ruột duy nhất của ông, nhưng khi tôi còn nhỏ, ông lại đưa tôi về quê ở nhiều năm. Những năm qua, ông bận chăm sóc cho mối tình đầu của ông và con gái của ả ta. Còn tôi, ông đặt tôi ở chỗ nào? Lúc tôi đi học ở Nam Kinh, ông đến thăm được mấy lần? Lúc tôi làm việc ở Tô Châu, trước khi biết chuyện của Lâm Tự Sâm, ông có đến gặp tôi sao? Một lần ông cũng không có đến.”
"Lâm Tự Sâm hiểu lầm việc đến Vô Tích để gặp tôi, cho nên anh ấy mới căm ghét tôi vì tôi đã quá vô tâm sau vụ tai nạn. Nếu tôi không đến Tô Châu để làm sáng tỏ mọi chuyện, thì tôi phải chịu trách nhiệm thay cho Mã Niệm Viên trong suốt quãng đời còn lại. Lâm Tự Sâm là người có năng lực như vậy, nếu như anh ấy hận tôi, có phải sau này có thể thuận tay mà trả thù tôi? Ông đang lo lắng chuyện này sao?”
"Cũng chẳng biết Mã Niệm Viên còn đem cái danh phận con gái Nhiếp Trình Viễn ra làm chuyện gì khác nữa không? Sau này, không biết tôi còn phải thay cô ta gánh thêm cái tội danh nào nữa. Khi sự thật được phơi bày, ông đã điều tra chưa? Ông đã an ủi tôi chưa? Ông đã trừng phạt cô ta chưa? Ông có lo rằng những chuyện cô ta làm sẽ gây tổn hại cho tôi không? Ông không có, ông không hề làm. Một chuyện ông cũng không có làm."
Trong mắt tôi lúc này đã có hơi nước tích tụ, tôi cũng đứng lên.
"Bố, cổ phần công ty này, thậm chí toàn bộ tài sản của ông, ông muốn làm thế nào thì làm thế đó, ông có thể giao cho Mã Niệm Viên hoặc cho bất kỳ ai khác, trước giờ tôi chưa bao giờ muốn, ông đừng mơ tưởng tới việc đem những thứ này tới chi phối và khống chế cuộc đời cùng lựa chọn của tôi."
"Tôi cũng không còn hy vọng, ông và mẹ tôi sẽ quay lại."