May là không phải, may là chưa đến mức đó. Nhưng vẫn tương đối gần, nằm ở khu phố kế bên...
Dì Hoàng đưa tôi đi xem cảnh quan xung quanh trước, sau đó cùng nhau lên lầu xem nhà. Căn hộ có ba phòng ngủ và hai phòng khách, bên trong trống rỗng, phòng khách và phòng ngủ chính hướng ra sông Hoàng Phổ.
“Căn hộ này được mua cách đây vài năm, vẫn chưa có đồ nội thất, nếu con thích dì sẽ tìm một nhà thiết kế nội thất trang trí lại cho phù hợp. Đương nhiên, nếu con muốn ở phía Tây bên kia sông cũng được, chúng ta cũng có một căn hộ trống bên đó. Còn lại thì, hoặc là hơi xa, hoặc là đã cho thuê, nơi mà người khác từng ở, sợ con sẽ không quen."
Tôi nhìn ra phong cảnh phía bên ngoài phòng khách, cảnh sông Hoàng Phổ bên ngoài giống như căn hộ của Lâm Tự Sâm, tôi lập tức yêu thích nơi này. Sau đó, tôi lại cảm thấy người mẹ thông minh cơ trí của mình cũng có lúc mắc sai lầm, liệu bà có biết khu phố này nằm sát bên khu nhà của Lâm Tự Sâm không?
Làm hại tôi cứ thấp thỏm lo lắng trong lòng.
“Con thấy thế nào?” dì Hoàng hỏi tôi.
“Rất tốt, chọn nơi này đi.” Tôi công nhận khả năng việc làm của dì ấy, “Về phần nội thất, dì chọn giúp con nhé.”
"Vậy con thích phong cách nào?"
Tôi cân nhắc một chút, phong cách căn hộ của Lâm Tự Sâm có phần tao nhã, tôi nghĩ căn hộ của tôi có thể trang trí theo phong cách hoàn toàn khác. “Nhu hòa mềm mại một chút, phải có thảm lông, ghế sô pha nên làm bằng vải, loại màu trắng mềm mại, tốt nhất là có cảm giác mềm như nhung…”
Sau khi tham quan căn hộ, chúng tôi rời đi, trong lúc đợi thang máy tôi nói thềm về chi tiết của căn nhà.
"Không cần bàn trà lớn, tôi thích ngồi trên thảm, chỉ cần một chiếc bàn trà nhỏ để đặt đồ linh tinh là được. À, đừng quen chừa cho một phòng cho Khương Duệ nữa."
Tiếng "đing" từ cửa thang máy vang lên, thang máy đã đến, cửa mở ra, bên trong có vài người. Tôi bước vào, tình cờ liếc nhìn một chút, giọng nói bỗng dưng ngừng lại.
Cánh cửa thang máy từ từ đóng lại.
Dì Hoàng đứng bên cạnh tôi nói: “Khương Duệ là con trai Khương tổng đúng không? Dì nhớ rồi, Hy Quang, khi nào con rảnh để đi xem đồ nội thất? Hoặc nếu con không có thời gian, dì sẽ cho bọn họ thiết kế tổng thể trước và gửi bản thiết kế cho con? Mấy ngày tới, dì sẽ gửi tác phẩm của một vài nhà thiết kế cho con xem và lựa chọn."
Tôi nghe thấy những gì bà nói, nhưng trong giây lát lại quên mất câu trả lời.
Những người khác trong thang máy cũng đang nói: “Tiền thuê nhà ở đây quả thực cao hơn ngân sách dự toán của Trang tiên sinh một chút, nhưng vị trí rất tốt, gần nơi anh làm việc. Nhưng nếu anh không hài lòng, chúng ta có thể xem thêm những tiểu khu khác? Có một căn hộ tôi muốn đề cử với anh, so sánh về giá cả và công năng thì cao hơn căn này nhiều, phù hợp với những người đàn ông độc thân như Trang tiên sinh."
Người đứng bên cạnh ông ta cũng không trả lời.
Dì Hoàng liếc nhìn tôi một chút rồi tạm dừng chủ đề này lại.
Trong thang máy đột nhiên không còn âm thanh nào.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp lại Trang Tự sau đám cưới của lão đại.
Mọi thứ diễn ra bất ngờ, hoàn toàn không có sự chuẩn bị. Tôi cảm thấy, chắc là tôi cũng không cần phải chào hỏi? Như vậy thật giả tạo.
Về điểm này, có lẽ tôi và anh ta đã ngầm đạt được sự đồng thuận.
Trong thang máy bầu không khí vẫn im lặng như vậy cho đến khi xuống tầng dưới cùng. Cửa thang máy mở ra, nhìn thấy anh ta không hề nhúc nhích, tôi đành bước ra khỏi thang máy trước.
Dì Hoàng đi phía sau tôi, "Giá thuê nhà ở tiểu khu này khá cao, chất lượng người thuê cũng tốt. Con nhìn chàng trai trẻ vừa rồi trong thang máy xem, mới đẹp trai làm sao."
Tôi im lặng một lúc. "Dì Hoàng, còn căn nào nữa không?"
Dì Hoàng sửng sốt: "Có chỗ nào không tốt sao?"
Không có chỗ nào không tốt, chỉ là...
Thế nhưng theo lời người môi giới trong thang máy nói, Trang Tự không mấy hài lòng với nơi này. Ngay cả khi anh ta hài lòng nhưng khi thấy tôi sống ở đây, có lẽ anh ta sẽ xem xét lại.
Cho nên tôi phản ứng thái quá như vậy làm gì, ngược lại còn thể hiện tôi đang để ý đến chuyện này.
Tôi lắc đầu: “Con chỉ tùy tiện hỏi một chút, không có vấn đề gì, chọn căn này đi.”
Tôi từ chối lời đề nghị đưa tôi về khách sạn của dì Hoàng, một mình chậm rãi đi đến tiểu khu của Lâm Tự Sâm. Sau đó đứng suy nghĩ, làm thế nào để vào trong mà không để anh biết trước, tôi sẽ đợi ở tiền sảnh rồi hù dọa anh một phen?
Nghĩ tới nghĩ lui một lúc, nghĩ đến mức thất thần. Cho đến khi tiếng chuông báo tin nhắn liên tục vang lên.
Tôi cúi đầu xuống xem tin nhắn.
"Mặt trời nhỏ của chúng ta đã ló dạng chưa?"
"Sáng nay ông nội đã gọi điện cho anh, ông nói đã gọi cho mẹ em rồi. Bà ấy đã nói cho em biết chưa?"
Trên môi lặng lẽ hiện lên một nụ cười.
Ngước nhìn lên tòa nhà nơi Lâm Tự Sâm đang ở, tôi trực tiếp gọi điện cho anh: "Lâm tổng, anh có thể nhanh lên một chút được không, mặt trời không chỉ ló dạng mà còn soi sáng đến cửa tiểu khu nhà anh rồi đây."
Người nghe điện thoại hiển nhiên rất kinh ngạc: "Em đang ở cửa tiểu khu nhà anh sao?"
Sau khi nhận ra, anh vội nói với tốc độ rất nhanh: “Anh thay quần áo rồi xuống ngay.”
Tôi thúc giục: “Vậy anh hãy nhanh lên, đừng thử cả trăm kiểu cà vạt đấy.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng bước chân vội vã và tiếng cười của anh: “Nhiếp tiểu thư suy nghĩ nhiều rồi, đã theo đuổi được rồi tôi còn phải tốn tâm huyết như vậy làm gì?”
???
Tức quá đi! Tôi lập tức nghiêm khắc cảnh cáo anh: “Vẫn chưa đâu, em vẫn còn bay được đấy.”
---
Lời tác giả: Đã từ rất lâu, có lẽ là mười năm trước? Tôi cũng đã nói đi nói lại không chỉ một lần. Tất cả tiểu thuyết của tôi đều không có hình mẫu gốc, mọi người không cần phải nghĩ nhiều đâu.
Và về phần thời gian cập nhật, cuối năm ngoái, nhị lão sư đến Nghi Hưng chơi, chúng tôi đã nói về “Nắng gắt” (tên gốc bộ Tôi như ánh dương rực rỡ), kéo tôi ra khỏi tâm trạng bế tắc và thúc đẩy tôi quyết định viết lại toàn bộ phần sau. Sau đó, cô ấy đã theo dõi tiến độ mỗi ngày của tôi, chuyên nghiệp còn hơn cả biên tập viên nữa...
Cho đến giờ, khi đã viết xong bản thảo, tôi mới dám đăng, tháng tám và tháng chín có thể duy trì đăng ba chương một tuần, cuối tuần này sẽ có bản cập nhật mới.