• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tết Nguyên Đán cũng không có gì đặc biệt, dù sao cũng chỉ ăn uống và xem chương trình Táo Quân. Ngoại trừ cuộc gọi của bố làm tôi có hơi thất vọng, mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp.

Tôi vẫn nhớ năm đầu tiên không cùng bố đón Tết, nửa đêm nằm trên giường, nghe tiếng pháo hoa ngoài trời, tôi trốn trong chăn khóc như mưa. Nhưng giờ đây, khi nghe tin vì tuyết rơi nhiều ở Nhật nên ông tạm thời không thể về nước, tôi lại không cảm thấy gì, dường như cũng không buồn và thất vọng như trước.

Chắc do tôi đã quen rồi.

Sau một hồi kinh ngạc, bạn nhỏ Khương Duệ dường như đã trở lại bình thường. Đêm giao thừa, sau khi ăn xong bữa tối chúng tôi ra sân để đốt pháo hoa, nó đột nhiên nói.

"Hôm qua chị nói chuyện với dì Trương thế nào?"

Tôi ngơ ngác một lúc, "Dì Trương... có chuyện gì sao?"

Khương Duệ ngẩng đầu, nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, im lặng. Tôi cũng không thèm quan tâm đến nó nữa, lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Tự Sâm. Tôi rất tò mò, ở phía bên kia anh đón giao thừa vào lúc nào? Cùng thời điểm này hay là đợi đến nửa đêm? Nhưng ngay khi cuộc gọi được kết nối, Khương Duệ đột nhiên quay đầu, nghiêm túc nói với tôi: "Chị, nếu như, ý em là nếu như, chị chia tay thì phải ngay lập tức nói với em đó."

Âm thanh pháo nổ có chút ồn ào cho nên lúc nói chuyện Khương Duệ phải xích lại gần tôi. Tôi liếc nhìn điện thoại, yên lặng cúp máy, cầm lấy cây pháo hoa dài trong tay đánh Khương Duệ một trận.

Thằng bé ôm đầu chạy vòng quanh sân. "Ý em chỉ là ngộ nhỡ."

Còn dám tiếp tục nói bậy. "Ngộ nhỡ cũng không được."

Khương Duệ dừng bước: "Có vẻ như chị rất nghiêm túc."

“… Loại chuyện này, chị mày có thể không nghiêm túc sao?”

Không chừng, đây sẽ là người đàn ông đi cùng tôi đến hết cuộc đời. À không, không phải, phải nói là “phải chừng” mới đúng?

Khương Duệ lại lặng thinh.

Điện thoại reo vang, tôi cũng không quản nó nữa, vừa nối máy, Lâm tiên sinh ở đầu dây bên kia khẽ nói: “Em họ em thật sự rất có thành kiến với anh.”

Tôi cười nói: “Ai bảo trước đây anh bắt nạt em, em đều kể với nó.”

Lúc này, Khương Duệ lại chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh tôi như một chú chó lớn, chăm chú nhìn tôi và Lâm Tự Sâm nói chuyện điện thoại. Bị nó nhìn chăm chăm nên toàn thân tôi đều cảm thấy khó chịu, vốn dĩ còn muốn trách Lâm tiên sinh không chịu gọi điện cho tôi trước, nhưng giờ lại không nói được.

“Năm mới vui vẻ, lát nữa em sẽ gọi cho anh.” Tôi vội vàng cúp điện thoại, cũng ngồi xổm xuống đối mặt với Khương Duệ, “Em làm sao vậy?”

Tôi có chút phiền muộn.

Có phải vì trước đây tôi đã mô tả Lâm Tự Sâm như một ác nhân, cho nên em họ mới lo lắng như vậy? Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi giải thích: “Kỳ thực anh ấy rất tốt, trước đây có chút hiểu lầm, em gặp anh ấy rồi sẽ biết.”

Khương Duệ ỉu xìu nói: “Không phải mới quen được một tháng sao? Đã vội ra mắt em rồi sao?”

...

Người ta khi chuẩn bị kết hôn mới sử dụng cụm từ "ra mắt" này, mà còn hay dùng khi gặp gỡ những trưởng bối lớn tuổi, bạn nhỏ Khương Duệ cũng đánh giá bản thân mình quá cao rồi.

Tôi nói không nên lời, cảm thấy mình có thể đánh nó thêm vài cái nữa, cúi đầu tìm kiếm cây pháo hoa tôi vừa ném đi ban nãy, nhưng lại nghe thấy tiếng Khương Duệ thì thầm vào tai mình.

"Em chỉ không muốn chị... bỏ lỡ."

Hai chữ cuối được nói rất nhỏ, tôi cố gắng lắm mới nghe rõ, nhưng không hiểu ý nó muốn nói gì, tôi cũng lười nghiên cứu. Gần sang năm mới, tôi cũng không muốn đánh thằng bé, nên chỉ kéo nó lên, “Đi thôi, đi xem Táo Quân, người mà em thích, cái cô gì gì đó, không phải cũng tham gia tiết mục ca hát hay sao.”

Sự kỳ quặc của Khương Duệ tiếp tục diễn ra suốt kỳ nghĩ Tết, không chỉ dừng lại ở việc tra hỏi cặn kẽ về mối quan hệ tình cảm của tôi, mà còn đột nhiên trở nên hứng thú với việc mua sắm. Mùng một và mùng hai tết, tôi trở về Vô Tích một chuyến để chúc tết ông bà, sau đó trở lại Nam Kinh vào mùng ba, hầu như ngày nào nó cũng kéo tôi đi mua sắm, từ sáng sớm đến tối, hầu như đều đến khu Tân Nhai Khẩu!

Tôi cảm thấy chân mình như sắp gãy đến nơi, cả người sắp bị gió lạnh thổi đến già nua, nhưng nó vẫn kéo tôi đi khắp nơi như một con husky vừa được xuất chuồng.

Tôi giữ chặt tay nó lại, không chịu đi tiếp. "Em trai à, cưng lên đại học một cái, nhân sinh quan liền thay đổi vậy? Không phải đã nói nam tử hán đại trượng phu, không đi mua sắm là không đi mua sắm sao?"

Nó liếc nhìn tôi vài lần: “Em có một quyết định rất khó lựa chọn, đành phó mặc theo ý trời vậy”.

"À? Vậy thì có liên quan gì đến việc đi mua sắm mỗi ngày?"

“Để xem chúng ta có thể gặp được người đó hay không.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK