• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dọc đường đi, Lâm Tự Sâm cứ cười mãi, làm tôi có chút buồn bực.

“Em vẫn còn bay được...” Câu này buồn cười đến vậy sao?

Dưới ánh nhìn chăm chú của tôi, cuối cùng anh ấy cũng cắn môi, cố nén nụ cười lại: “Xin lỗi, hiện tại trong đầu anh chỉ có hình ảnh mặt trời mọc cánh bay đi.”

Tôi tưởng tượng một chút: "Vậy sau đó có phải Trái Đất và các hành tinh khác cũng bay theo không?"

"Tất nhiên, mặt trời có khối lượng rất lớn, anh đương nhiên phải đuổi theo nó."

?

Tôi đang hỏi về các hành tinh khác mà!

Lúc này Lâm Tự Sâm mới nhớ tới, anh hỏi tôi: “Sao đột nhiên em lại đến đón anh?”

“Ăn nhiều nên tản bộ một chút.” Tôi kiêu ngạo trả lời, quyết định tạm thời không nói với anh chuyện mẹ tôi đã sắp xếp nhà ở cho tôi, chờ sau khi mọi thứ chuẩn bị xong tôi sẽ cho anh một sự ngạc nhiên.

Là một sự ngạc nhiên đó?

“Buổi chiều chúng ta đi đâu đây, chúng ta chỉ ăn cơm trưa ở nhà ông ngoại anh thôi, đúng không?”

"Ừ, nhưng anh còn phải chuyển một số đồ về căn nhà ở Phổ Đông. Tối nay chúng ta sẽ ăn tối ở nhà lão sư."

Buổi tối cũng đã an bài xong? Lão sư của anh, đó có phải là người mà cô nhìn thấy ở tiệc cưới lần trước không?

"Không phải em không muốn đi, nhưng mà Lâm Tự Sâm, sao em cảm giác như hai ngày này, anh đưa em đi gặp hết tất cả người thân và bạn bè của anh vậy?"

"Anh cũng rất bất ngờ." Anh trông như đang đau đầu, "Những việc này đã được sắp xếp từ sớm, anh đâu biết em sẽ chạy tới Thượng Hải, không mang em theo thì không tốt lắm."

... Tôi còn có thể nói gì đây.

Nếu trên đường đi, tôi còn nói thêm một lời nào nữa với anh, tôi là kẻ thua cuộc!

Tôi còn không trụ nổi mười phút...

Ai bảo anh ấy đột ngột dừng lại mua trà sữa cho tôi chứ, cho nên tôi phải qua đó chỉ điểm cho anh một chút về khẩu vị của mình, đúng không?

"Loại ngọt nhất, thêm đậu đỏ và thạch dừa."

Lâm Tự Sâm vừa trả tiền vừa thản nhiên nói: “Không phải em không nói chuyện với anh sao?”

"Không có cách nào khác, anh cũng không biết khẩu vị của em, dù sao ~ chúng ta cũng không thân thiết với nhau cho lắm." Câu cuối cùng, tôi cố ý nhấn mạnh.

"Vậy à." Lâm Tự Sâm gật đầu, sau khi trả tiền xong, anh ấy dùng một tay kéo tôi đến bên người anh.

"Này!"

Tình huống gì thế này, anh ấy đang muốn cưỡng ép ‘thân thiết’ sao? Trước mặt mọi người, mấy chị gái trong quán trà sữa vẫn đang dõi theo đấy!

Đang muốn thoát ra, Lâm Tự Sâm đã dùng áo khoác bọc cả người tôi lại, “Xuống xe cũng không mặc áo khoác, em không lạnh sao?”

Ừm, lý do này có vẻ chấp nhận được. Tôi nhón chân lên, ngẩng đầu nhìn trái liếc phải, ừ, trên đường cũng không có người… Vậy cứ quấn lấy như thế này đi, ấm áp thật, tôi chẳng muốn rời đi chút nào.

Nhưng.

“Áo khoác của anh có vẻ hơi lớn.” Có thể chứa thêm một người như tôi nữa.

"Kích thước có lẽ không sai, chắc là do thiết kế."

“Ồ, rộng như vậy anh không cảm thấy lạnh sao?”

Lâm Tự Sâm: "...Nhiếp Hy Quang."

"Ừm?"

"Em đúng là biết cách sát phong cảnh."

Tôi cảm thấy Lâm Tự Sâm không muốn nói chuyện với tôi nữa.

May mắn thay, rất nhanh chúng tôi đã đến Thịnh gia.

Nhà cũ của Thịnh gia khá giống với những gì tôi tưởng tượng về một căn biệt thự cổ điển ở Thượng Hải. Cánh cổng cao bằng sắt màu đen, bãi cỏ rộng lớn được cắt tỉa gọn gàng, kiến trúc có hơi hướng phương Tây một chút, mọi ngóc ngách đều toát lên vẻ đẹp của thời gian.

Sau khi xe ô tô chạy qua cánh cổng sắt màu đen, chúng tôi tiếp tục di chuyển thêm vài phút nữa. Khi xe dừng lại trước cửa biệt thự, có hai người trẻ tuổi đã đợi sẵn ở đó. Thấy chúng tôi vừa xuống xe, họ lập tức tiến đến chào đón, cô gái giục Lâm Tự Sâm: "Anh họ, nhanh giới thiệu cho bọn em đi."

"Thịnh Hành Nhạc, Thịnh Hành Tú, con của cậu hai và cậu ba của anh. Hy Quang, bạn gái anh, hôm thọ yến không phải hai đứa đã gặp nhau rồi sao?"

Cô gái này chắc hẳn tên là Hành Tú, hiển nhiên rất không hài lòng với lời giới thiệu của Lâm Tự Sâm: "Anh cũng quá qua loa rồi đó."

Cô ấy quay đầu nhiệt tình nói với tôi: “Hôm đó, chúng ta tuy đã gặp nhau nhưng vẫn chưa trò chuyện được nhiều. Lát nữa ăn cơm chị hãy ngồi gần em nhé.”

"Được." Tôi đồng ý, đưa ly trà sữa trong tay cho cô ấy, "Em là Hành Tú? Tự Sâm mua trà sữa cho em này."

Ánh mắt Thịnh Hành Tú lập tức sáng lên, sau khi nhận được trà sữa liền cắm ống hút uống một hơi: "Anh họ, xem ra anh vẫn còn có lương tâm."

Thịnh Hành Nhạc đứng bên cạnh cẩn thận quan sát tôi từ trên xuống dưới, khó tin nói: "Không phải chứ? Chỉ có một ly, còn của em thì sao?"

“Không phải em muốn rèn luyện cơ bắp sao? Chắc chắn không muốn uống."

Lâm Tự Sâm một tay lôi kéo tôi, tay kia đẩy Thịnh Hành Nhạc sang một bên rồi bước vào trong.

Thịnh Hành Nhạc bị đẩy một cái, cãi lại: “Thỉnh thoảng em uống một chút thì có sao, anh họ, anh đúng là đồ keo kiệt mà.”

Lâm Tự Sâm nói: "Em nói đúng, anh là đồ keo kiệt."

Tôi bật cười.

Lúc này có một trưởng bối đi tới, nếu tôi nhớ không lầm thì đó là cậu ba của Lâm Tự Sâm, Thịnh Thúc Khải, cách đặt tên nhà anh thật ra rất dễ nhớ, Thịnh Bá Khải, Thịnh Trọng Khải, Thịnh Thúc Khải. Thịnh Thúc Khải lớn tiếng gọi chúng tôi: “Mấy đứa còn đứng ở cửa làm gì, ông đang đợi đấy.”

Thịnh gia thật sự có rất nhiều người, may mà Lâm Tự Sâm đã canh thời gian tương đối tốt, vừa đến phòng khách, có người gọi một tiếng liền trực tiếp bắt đầu ăn cơm, giảm bớt được vô số cuộc trò chuyện ngượng ngùng.

Lúc ăn cơm, Thịnh Hành Tú cũng không ngồi bên cạnh tôi. Vì đây là lần đầu tiên tôi đến, có lẽ để tỏ lòng khách khí, cho nên Thịnh lão gia đã để Lâm Tự Sâm và tôi ngồi ở phía bên trái ông, sau đó là phu nhân của Thịnh Bá Khải - tôi gọi bà là mợ Tiền, bà ngồi bên cạnh tôi, để thuận tiện chiếu cố cho tôi hơn.

Món ăn đã được bày sẵn trên bàn, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, chủ đề đều xoay quanh tôi một cách khách khí. Họ hỏi tôi khi nào tốt nghiệp, làm việc có quen không, tại sao tôi lại đến Tô Châu, v… v… Thái độ rất thân thiện, làm tôi thoải mái hơn rất nhiều. Sáng nay cậu tôi đã nhắc nhở nhiều như vậy, cho nên khi đến đây tôi cũng có vài phần cảnh giác.

Nhưng tôi vừa mới thả lỏng một chút, mợ Tiền đã dùng đũa gắp cho tôi một ít thức ăn, cười nói: “Khó trách năm ngoái, Tự Sâm đang phát triển rất tốt ở Thượng Hải, đột nhiên lại muốn đến Tô Châu, hóa ra là do Hy Quang. Cái này gọi là, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu."

A?

Bà ấy có ý gì đây? Chẳng lẽ đang ám chỉ việc Lâm Tự Sâm chuyển đến Tô Châu là có sự sắp đặt từ trước?

Có phải tôi đang suy nghĩ nhiều không? Dù sao tôi cũng không biết rõ về bà ta. Tôi liếc nhìn qua Lâm Tự Sâm, nhận ra nụ cười trên mặt anh có phần lạnh lùng hơn.

Trong lòng tôi biết rõ, cố tình tỏ ra có chút xấu hổ, “Tự Sâm cũng đã nói, vì con mà anh ấy mới đến Tô Châu.”

Lâm Tự Sâm bình tĩnh phụ họa: "Đúng thật là vì Hy Quang, nếu không tôi đến Tô Châu để làm gì. Tôi không thông thuộc nơi đó, công ty bên đó cũng không có không gian để phát triển."

Mợ Tiền im lặng một lúc rồi cười nói: "Tự Sâm là người có chí tiến thủ. Nhưng trước đó hai đứa còn chưa gặp nhau, làm sao Tự Sâm có thể vì Hy Quang mà đến Tô Châu được?"

"Bọn con đã từng gặp nhau." Tôi chủ động cung cấp thông tin cho bà ấy, "Trong bữa tiệc của mẹ nuôi con, Thịnh gia gia đã đưa Tự Sâm đi cùng, nhưng lúc đó chúng con vẫn chưa nói chuyện với nhau, sau này anh ấy mới nói với con, anh ấy đến Tô Châu là vì con."

"Tự Sâm luôn là đứa rất thông minh, mới gặp mặt một lần còn chưa nói chuyện với nhau đã quyết định đi theo đến Tô Châu." Mợ Tiền có lẽ cảm thấy tôi mười phần ngốc nghếch, sợ tôi không hiểu, càng nói càng thẳng thắn, sau đó còn quay sang Thịnh Hành Kiệt, "Con phải học hỏi Tự Sâm nhiều một chút, trên thương trường không có chỗ cho người lương thiện, con phải biết nhìn xa trông rộng, có biết không? Hơn nữa, con cũng nên nghiêm túc tìm một người bạn gái đi, quan trọng nhất là phải môn đăng hộ đối, nhưng nếu đó là cô gái đặc biệt tốt, gia đình chúng ta cũng không phải kẻ nịnh bợ, không yêu cầu người ta phải có gia tài bạc triệu.”

Lúc này, phu nhân của Thịnh Trọng Khải chen vào nói: “Đại tẩu, chị nói như vậy, giống như Tự Sâm là vì…”

"Đủ rồi." Thịnh lão gia nặng nề đặt đũa xuống, "Hành Kiệt còn không vội, gấp cái gì? Ăn cơm!"

Thịnh lão gia vừa dứt lời, mọi người lập tức ngừng lại chủ đề, bắt đầu ăn cơm.

Thịnh Bá Khải xoay xoay bàn đồ ăn, đem đĩa súp gà bong bóng cá và bào ngư thoạt nhìn không có gì đặc biệt, đến trước mặt tôi: “Hy Quang nhất định phải thử món này, đây là món ‘tủ’ của đầu bếp nhà chúng ta, bên ngoài không thể nếm được mùi vị giống vậy đâu. Cha con trước đây cũng từng ăn qua, sau này vẫn một mực nhớ mãi không quên.”

Mặc dù trong lòng cảm thấy không vui nhưng tôi cũng không nói gì nữa, tôi gắp một miếng thịt gà lên ăn, lịch sự khen ngợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK