• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là một loại khí thế, không phải ai cũng hiểu được.

Thực ra, tôi đã định sẽ cố gắng hết sức, nhưng tôi chỉ nói là sẽ cố gắng hơn một chút. Nếu nhỡ sau này tôi không làm được thì cũng không đến nỗi mất mặt, nếu làm được – Hừ! Đó sẽ là một bất ngờ lớn.

…Loại khí thế vô dụng này đang lấp đầy tâm trí tôi.

---

Sau khi trở lại công ty, mặc dù tôi vẫn làm những công việc như trước đây, nhưng thái độ của tôi đã tích cực hơn nhiều, dáng vẻ biểu lộ ra cũng hoàn toàn khác. Chưa đầy vài ngày, Tiểu Đới đã phát hiện ra “sự khác thường” của tôi.

Đó là một ngày thứ bảy, tôi dậy sớm theo Tiểu Đới đi kiểm tra khu nhà máy mới vừa được hoàn thiện, chuẩn bị cho việc nghiệm thu của các bộ phận liên quan vào tuần sau, đồng thời sắp xếp để đưa dây chuyền sản xuất mới vào hoạt động.

Mặc dù gọi là dây chuyền sản xuất mới, nhưng thực ra đó là thiết bị đã qua sử dụng mà chúng tôi mua được từ một nhà sản xuất mô-đun năng lượng mặt trời ở Thành Đô. Tất nhiên, thiết bị chưa từng gặp vấn đề gì, việc mua từ trong nước không chỉ tiết kiệm, mà còn giảm bớt chi phí vận chuyển từ nước ngoài.

Nói về thiết bị sản xuất mô-đun năng lượng mặt trời, hiện tại hầu hết đều được nhập khẩu, tương tự như tình trạng của thiết bị y tế cao cấp. Nhưng mọi thứ sẽ dần dần được cải thiện, ít nhất là thiết bị phụ trợ đã được sản xuất trong nước.

Sau một buổi sáng bận rộn, giữa trưa tôi và Tiểu Đới cùng nhau ăn cơm hộp tại nhà máy. Chúng tôi lười đi đến trung tâm quản lý mà chỉ tìm một bậc thang tương đối sạch sẽ trong nhà xưởng và ngồi xuống ăn, không quan trọng tiểu tiết.

Tiểu Đới tò mò nhìn sang hộp cơm của tôi, dường như đang có ý đồ bất chính, tôi lập tức ngồi ra xa, dùng tay bảo vệ hộp cơm, cảnh cáo anh ta: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

Vẻ mặt Tiểu Đới có chút oan ức, "Tôi chỉ nhìn xem cô đang ăn gì mà cô nói lung tung cái gì thế. Nếu Lâm tổng nghe được rồi hiểu lầm thì sao? Ngay cả khi anh ta không biết, danh dự của tôi không quan trọng sao?"

Dù có nói gì cũng vô ích, cho nên tôi lại ngồi xa hơn một chút.

Ăn được mấy miếng, Tiểu Đới đột nhiên nói: "Sếp nhỏ, tôi thấy mấy ngày này hình như cô đã trở nên nghiêm túc hơn.”

"Trước đây tôi không nghiêm túc sao?"

“Trước đây?” Tiểu Đới “hắc” một tiếng, “Ngay cả khi bị bắt đi họp, cô cũng chỉ vẽ mèo vẽ chó lên sổ tay của mình mà thôi.”

"..."

"Ngắm bạn trai, rồi còn vẽ lại một phiên bản không ra hình ra dạng."

?

Tôi không đồng ý với điều này, “Khi họp Lâm tổng trông đẹp trai như vậy, sao anh lại nói là không ra hình ra dạng.”

"Tôi nói là cô vẽ xấu." Tiểu Đới bật chế độ chê bai: "Cô nhìn xem, chỉ cần nhìn là biết người ta đẹp trai thế nào rồi. Nhưng lời Lâm tổng nói, một chữ cô cũng không nghe lọt lỗ tai."

"Đừng nói xấu tôi! Tôi vẫn học được rất nhiều điều."

Tôi không muốn nói chuyện với anh ta nữa, nhưng sau khi ăn hai miếng, vẫn thấy không hài lòng, tôi quay đầu nói với Tiểu Đới: “Đợi đấy, tôi quyết định sẽ chứng minh cho anh thấy sinh viên giỏi của đại học A giỏi hơn sinh viên đại học J!”

Tiểu Đới ló đầu ra khỏi hộp cơm, vẻ mặt mơ màng trong chốc lát, sau đó sửng sốt nói: "Cô đang khiêu chiến tôi sao?"

“Phải!”

Tiểu Đới dừng đũa, không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau mới hỏi tôi: "Sếp nhỏ, Lâm tổng không nói với cô là tôi từ một vùng núi hẻo lánh ở phía Tây đến Thượng Hải hay sao?"

"Không có."

"Quê nhà của tôi..." Ánh mắt anh ta nhìn xa xăm, "Không có gì cả, để đến được trường tiểu học phải đi bộ hơn một giờ đồng hồ đường núi, khi tôi còn nhỏ, trường học và nhà tôi thường xuyên bị mất điện, cô không thể tưởng tượng được... Đừng thương hại tôi."

Tôi hoảng hốt một chút rồi vội vàng lắc đầu: “Không, không, tôi thề từ tận đáy lòng tôi không có thương hại anh. Hơn nữa, bây giờ anh đang sống tự do và hạnh phúc, tôi thậm chí còn không có cơ hội để thương hại.”

Tiểu Đới: "..."

Tâm trạng u sầu của anh ta không duy trì được lâu, qua loa tổng kết: “Tóm lại, người được đầu thai vào gia đình tốt sẽ không hiểu đâu. Tôi đã tự mình suy tính, nhưng trong nhà còn có cha mẹ và em gái, tôi không liều sao được. Trước đây khi làm việc ở công ty nước ngoài, mức lương khá cao, cuộc sống cũng tương đối thoải mái, nhưng tương lai của người Trung Quốc ở công ty nước ngoài chỉ có vậy, không thể thăng tiến cao hơn. Vì vậy, tốt hơn vẫn nên thử sức bản thân ở nơi khác!”

Sau khi nói xong, anh ta nhanh chóng ăn một ngụm cơm lớn.

Nét mặt của tôi nhất thời khó mà hình dung: "Mặc dù vậy, nhưng chúng tôi cũng là một công ty chính thống, anh không nên dùng cụm từ “thử sức”."

"Là sai lầm, sai lầm. Sếp nhỏ, tôi chỉ muốn nói với cô rằng muốn khiêu chiến với tôi sự nỗ lực của cô còn kém xa. Lâm tổng của chúng ta một ngày chỉ ngủ bốn năm tiếng, cô nghĩ tôi ngủ bao lâu?"

Tôi: "...Tôi chỉ nói đùa thôi, ăn cơm, ăn cơm đi, đừng coi là thật."

Ban đầu tôi thực sự chỉ nói đùa, nhưng bây giờ...

Hừ ~ Coi thường tôi, trở về tôi sẽ lén lút học tập thật chăm chỉ!

Lúc này, trưởng phòng kỹ thuật của nhà máy mới, chị Trần, cũng bưng hộp cơm đi tới, ngồi xuống bậc thang, mở hộp cơm và ăn cùng chúng tôi. Vị trưởng phòng này và dây chuyền sản xuất đề có xuất thân từ Thành Đô, là một đại tỷ tỷ ngoài ba mươi khí thế hiên ngang, mới đến vài ngày đã trở thành fan hâm mộ của nhà ăn công ty.

Vừa mới cắn một miếng, cô ta lại bắt đầu khen ngợi: "Món thịt lợn om này thật ngon, nhà ăn công ty chúng ta đúng là rất tuyệt, sau này tôi phải lo ngại về thân hình của mình rồi."

“Chị Trần, chị đâu cần phải giảm cân.” Sau khi khen chị ấy, tôi lập tức giúp bạn trai tranh công, “Nhà ăn của chúng ta đã được cải thiện sau khi Lâm tổng đến vào năm ngoái.”

Đây cũng là lần đầu Tiểu Đới biết chuyện này: "Thật sao? Lâm tổng của chúng ta dường như rất quan tâm đến đời sống của nhân viên công ty."

"Có lẽ vì anh ấy thích ăn ngon?"

"Có lý đấy, chúng ta không thể đánh giá quá cao nhân tính."

Chị Trần: "...Văn hóa công ty sao?"

Ách…

Vẻ mặt kinh ngạc của chị Trần nhanh chóng chuyển thành đã hiểu, "Hiểu rồi, đã tiếp thu."

---

Tiểu Đới đã nhận thấy việc tôi trở nên chăm chỉ hơn, nhưng Lâm Tự Sâm vẫn chưa nhận ra, làm tôi cảm thấy có chút không hài lòng. Buổi tối, sau khi Lâm Tự Sâm làm xong việc của mình, anh đón tôi về nhà và chúng tôi cùng nhau ăn tối. Trên bàn ăn, sau khi tôi kể về cuộc PK giữa tôi và Tiểu Đới, tôi liền hỏi anh: “Anh không nhận ra gần đây em đã làm việc rất chăm chỉ sao?"

Lâm Tự Sâm rất bình tĩnh: "Đương nhiên là anh nhận ra."

“Vậy sao anh lại không có phản ứng gì cả?”

"Nào có, anh đang mừng thầm trong lòng."

"..." Có một chút "vui mừng" nào trên khuôn mặt anh sao?

Thấy vẻ mặt buồn bã của tôi, Lâm Tự Sâm không thể nhịn cười, "Anh đã chuẩn bị một phần thưởng cho em, sau khi ăn xong anh sẽ đưa cho em."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK