Chương 30
Nếu nói trong lòng tôi không có cảm giác kỳ lạ gì, có lẽ hơi giả tạo. Trong khoảnh khắc ánh mắt tôi chạm vào anh, trái tim tôi thật sự có chút dao động nhưng sau đó đã nhanh chóng biến mất.
Đúng lúc này, chuông báo tin nhắn của tôi reo lên.
Tôi lập tức bấm vào xem tin nhắn, vẻ mặt ai oán của Lâm Ngọc Sâm lập tức hiện ra: “Anh đang ăn ở nhà hàng XXXX trên đường Hoài Hải, nếu không ngon anh đã không chụp ảnh. Anh quá thời gian lúc nào, mất hơn nửa giờ em mới trả lời tin nhắn cuối cùng của anh, anh căn thời gian như vậy là hợp lý."
Lúc đó tôi đang bận rộn và sợ trễ giờ nên không để ý, biết mình đuối lý nên cố ý lảng tránh chủ đề: “Khi nào anh ăn xong?”
"Không biết, các đại cao thủ đang nhiệt tình tranh luận, nồng nặc mùi thuốc súng, không ai chịu nhường ai."
Tôi tỏ lòng kính trọng: "Các anh đang thảo luận chủ đề chuyên sâu gì à? Vậy anh tập trung nghe đi, đừng trả lời em nữa."
"Vấn đề chuyên sâu. Rượu vang đỏ của xưởng rượu nào đáng để sưu tầm hơn."
Tôi... trả lời bằng sáu dấu chấm.
---
Tôi đắm chìm vào việc nhắn tin trên điện thoại, không hiểu sao lại cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. Khi tôi ngẩng đầu lên, mọi người đều đang ca hát vui vẻ, không có gì bất thường.
Tiểu Phượng tới gần nhìn lén: "Cậu đang làm gì vậy? Nãy giờ cứ ngồi nhắn tin liên tục thế."
Tôi đẩy đầu cô nàng ra: “Lâu lắm rồi à?”
Tiểu Phượng bĩu môi, nhiệt tình đề cử với tôi: “Lưỡi vịt ở đây ngon lắm, cậu có muốn ăn một cái không?”
Phòng karaoke lại náo nhiệt trở lại, mọi người thay phiên nhau lên hát, vị trí ngồi vẫn như lúc còn học đại học, nam ngồi một bên, nữ ngồi một bên, mỗi bên tám chuyện riêng của mình.
Tôi, Tiểu Phượng và lão đại ôm đĩa đồ kho ngồi ăn, chúng tôi không hát một bài nào, dù sao chúng tôi cũng là bộ ba mù nhạc. Dung Dung và Tư Tịnh hát rất hay, mỗi người hát hai bài, mọi người đều vỗ tay tán thưởng.
Sau đó, chiến trường chính được giao cho bọn con trai, con gái bọn tôi chỉ ngồi bên cạnh và nói chuyện. Khi nhạc nền trở nên êm dịu hơn, vài câu từ rời rạc lọt vào tai tôi, hình như đang nói về Thịnh Hành Kiệt.
Tôi không nhịn được nhìn liếc qua, Dung Dung đang cười rất vui vẻ.
---
Khúc dạo đầu của một bài hát vang lên, Trác Huy hét lên: "Tín ngưỡng, bài Tín ngưỡng của Trương Tín Triết, ai bấm đây?"
Chồng của lão đại vừa ăn vừa hét lên: “Tôi bấm, bỏ qua đi, uống nhiều quá không hát được bài khó như vậy.”
Lão đại liếc nhìn bàn của họ, sửng sốt: "Các cậu đã uống bao nhiêu rồi? Như uống nước lã vậy."
Tư Tịnh nói: “Hiếm khi vui vẻ, đừng quan tâm bọn họ nữa. Chuyển đến bài hát tiếp theo đi.”
Tôi thực sự rất thích bài hát này, có hơi tiếc vì giọng chồng lão đại thực ra khá hay. Tôi đang định hỏi xem có thể phát bài hát gốc hay không thì thấy một bàn tay mảnh khảnh cầm micro trên bàn lên.
“Để tôi."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, cả phòng rơi vào im lặng.
Tư Tịnh đứng hình trong giây lát, sau đó vỗ tay nói: "Thật thần kỳ, Trang đại soái ca của chúng ta cũng muốn hát một bài. Đúng là cảnh tượng hiếm có, trăm năm mới gặp một lần."
Trác Huy nói: "Cậu ấy đã từng hát bài này một lần, lần đi hát karaoke trước khi tốt nghiệp."
Tư Tịnh nói: “Không phải lần đó đến chỗ karaoke thì đã kín phòng sao?”
Trác Huy "à" một tiếng, "Tôi quên mất, chắc là sau này khi đi với bạn cùng lớp."
Trang Tự hoàn toàn không chú ý đến cuộc trò chuyện của họ, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn vào màn hình.
Tiếng nhạc dần dần to hơn, lấn át cả cuộc trò chuyện của họ.
---
“Mỗi khi anh nghe thấy một khúc nhạc u buồn
Hồi ức đau thương lại trỗi dậy
Mỗi khi anh nhìn thấy ánh trăng bạc kia
Lại nhớ về khuôn mặt em
Vẫn biết đừng nên nhớ tới, không thể nhớ tới, thế nhưng lại nhớ đến quay cuồng mê mang.
…”
---
Tôi chưa bao giờ nghe Trang Tự hát, hóa ra anh ta hát cũng… rất hay.
Tôi đã quên hôm đó là ngày nào, nhưng tôi nhớ đó là buổi tối, trong ký túc xá, mọi người đều nằm trên giường, mấy bài hát nhẹ nhàng vang lên từ chiếc loa nhỏ.
Trong danh sách phát, có bài "Tín ngưỡng".
Lúc đó, tình cờ có người đang thắp nến ở dưới lầu khu ký túc xá nữ, hát để tỏ tình. Tôi nghe xong, không hiểu sao lại nói: “Hôm trước sư đệ kia tỏ tình, đã chọn không đúng bài, nếu cậu ta chọn bài này không chừng đã thành công. Nếu có người đứng dưới ký túc xá hát bài này tỏ tình với tớ, tớ nhất định sẽ đồng ý."
Lúc đó, mọi người trong phòng ký túc xá đều cười tôi.
Nhưng tôi lại rất nghiêm túc, khi còn bé, tôi từng nghĩ nếu có ai đó nghiêm túc nói với tôi, Anh yêu em, em chính là tín ngưỡng của đời anh.
Thì còn điều gì có thể làm trái tim này tan chảy hơn nữa.
---
Lúc đó, tôi đã biết Trang Tự, thậm chí còn vì anh mà chuyển đến ký túc xá.
Nhưng khi tôi nói những lời này, tôi hoàn toàn không nghĩ đến anh, vì tôi biết anh ta sẽ không bao giờ làm vậy.
Trong chốc lát, suy nghĩ của tôi đã theo tiếng hát trôi đi xa, giây tiếp theo, người đang hát bỗng ngừng lại ngay trước đoạn điệp khúc.
Bọn con trai la ó: "Chuyện gì vậy? Đến đoạn điệp khúc lại không hát nữa."
"Không hát được." Trang Tự buông micro xuống, quay về chỗ ngồi.
Tư Tịnh hét lên trong tiếng nhạc đệm: “Tớ nghe nói, có người chỉ hát được đoạn điệp khúc, sao lại có người chỉ hát được phần trước chứ?”
Tiểu Phượng bình luận: "Như vậy mới bình thường đó. Tớ thật sự không thể tưởng tượng được cảnh Trang Tự lại đi hát tình ca."
Tôi hoàn toàn thoát ra khỏi những ký ức, có lẽ đã đến lúc mình nên ra về.
Nhưng giờ lại không thể, đợi người khác hát thêm hai bài nữa, như vậy trông mới tự nhiên.
---
Vậy là sau khi nghe thêm hai bài, tôi đứng lên nói lời tạm biệt.
Chỗ karaoke nằm trong một trung tâm mua sắm, sau khi ra ngoài tôi vào nhà vệ sinh trước, lúc đi ra đã nhìn thấy Trang Tự đang đợi thang máy.
Bước chân của tôi tự nhiên chậm lại, đang nghĩ cách để tránh né thì anh ta đã nhìn về phía tôi.
"Nhiếp Hy Quang."
Anh ta gọi tên tôi từ xa.
Tôi không ngờ anh ta sẽ gọi, nên tôi đứng lại.
"Không hát dưới lầu của ký túc xá, có được không?"
Trong khoảnh khắc đó, tôi thật sự kinh hãi nhìn về phía anh ta, buột miệng nói: "Làm sao cậu biết?"
---
Trang Tự không trả lời tôi, chỉ đứng yên tại đó. Cửa thang máy bên cạnh chậm rãi mở ra, nhưng anh ta lại không nhúc nhích, mãi đến khi cửa thang máy sắp đóng lại anh ta mới đưa tay chặn lại.
"Xin lỗi, tôi uống nhiều quá."
“Chỉ là một bài hát mà thôi.” Anh ta tự cười nhạo rồi bước vào thang máy.
---
Tôi chạy đến nơi Lâm Tự Sâm đang ăn để đợi anh.
Tôi không báo trước với anh rằng tôi đã đến, chỉ ngồi trên chiếc ghế dài trước cửa nhà hàng, chăm chú nhìn người ra vào, ngẩn người nhìn thời gian trôi. Không biết đã qua bao lâu, một đôi chân dài xuất hiện trước mặt tôi, người đó cúi xuống mỉm cười, bắt chuyện với tôi.
“Vị tiểu thư này, nét mặt cô nhìn giống như đang bị lạc đường vậy.”
Tôi ngẩng đầu lên, lập tức vòng tay ôm cổ anh.
Lâm Tự Sâm có chút kinh ngạc, thuận tay bế tôi lên: "Sao em lại chạy đến tìm anh? Hôm nay dự tiệc sinh nhật không vui sao?"
“Không phải.” Tôi vùi đầu vào cổ anh, “Tại em quên mất mật khẩu nhà anh, sợ không vào được, anh nhanh đưa em về nhà đi.”
---
Tác giả có lời muốn nói:
Bạn còn nhớ ktv chưa hoàn thiện ở tập trước không?
Chương tiếp theo có chút nội dung y học, tôi đang nhờ một người bạn là bác sĩ phẫu thuật xem lại giúp, nhưng anh ấy vẫn chưa trả lời, tôi sẽ đăng sau ~