• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi trông thấy tôi có vẻ hơi ngẩn ngơ, anh bỗng dưng bật cười.

"Ánh mắt này của em là có ý gì?"

"Em chỉ cảm thấy anh, ừm, rất mạnh mẽ." Tôi có chút hối hận, không ngờ mình chỉ có thể nghĩ ra được một tính từ bình thường như vậy.

Anh nhéo má tôi một cái: “Như này thì dễ bị lừa lắm đấy.”

Tôi mơ hồ nói: “Có vẻ như em đã bị lừa rồi, anh thả tay ra đi~”

Tát nhẹ tay anh một cái, tôi bắt đầu quan tâm đến những vấn đề cụ thể: "Vậy anh dự định làm gì? Làm bác sĩ nội khoa? Hay làm nghiên cứu khoa học? Hoặc làm giảng viên trường y?"

"Không vội đưa ra quyết định, cho dù cùng là lĩnh vực y học, nhưng khác nghề như cách núi, trước tiên anh sẽ xem xét một chút."

"Ừ." Tôi liên tục gật đầu, "Vậy chúng ta xem xét kỹ càng trước đã."

Ánh đèn trên sông tắt ngấm theo giọng nói của tôi. Lâm Tự Sâm giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, "Đã trễ rồi, để anh đưa em về khách sạn."

---

Chúng tôi đi bộ từ nhà Lâm Tự Sâm về khách sạn.

Đêm mùa đông khi về khuya rất lạnh, hơi thở khi thở ra đều hóa thành sương trắng, thế nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy vui vẻ, quấn chặt áo khoác ngoài rồi nắm tay Lâm Tự Sâm, bước chân cũng trở nên vô cùng nhẹ nhàng.

Tôi không biết tại sao mình lại vui như vậy, có lẽ vì người bên cạnh đã kể cho tôi nghe tất cả về quá khứ của anh, có lẽ vì anh đã quyết định làm điều mà anh thực sự đam mê?

Hoặc là vì đêm khuya tĩnh lặng thế này, trên con đường vắng vẻ, tôi sánh bước cùng ai đó, vui vẻ bước về phía trước.

Dáng vẻ vui mừng đến mức sắp nhảy cẫng lên của tôi đã chọc Lâm Tự Sâm cười. “Em vui đến thế sao?”

"Anh được làm việc mình thích, tất nhiên là em phải vui rồi. Thực ra, so với việc có bạn trai là tổng tài bá đạo, em vẫn thích có bạn trai là bác sĩ tài ba hay nhà nghiên cứu giỏi giang hơn. Dù sao, tổng tài bá đạo em cũng gặp nhiều rồi."

"Trước kia anh rất lợi hại, nếu sau này không lợi hại như vậy nữa thì phải làm sao?"

“Không thể nào!” Tôi dừng lại nghiêm túc nói.

"Chắc chắn như vậy?" Lâm Tự Sâm cũng dừng lại.

“Đúng vậy, rất chắc chắn.”

“Được.”

Lâm Tự Sâm rất nhanh đã gật đầu đồng ý.

Ai ~ rõ ràng trời lạnh như vậy nhưng không hiểu sao mặt lại nóng lên. Tôi rút tay lại, bước nhanh về phía trước.

"Nhanh lên, em buồn ngủ."

Lâm Tự Sâm cũng không vội đuổi theo, thong thả tụt lại phía sau tôi. Lúc ra khỏi cửa, chúng tôi không hẹn mà đều chọn con đường dọc theo bờ sông, bởi vì nó dài hơn một chút.

Ánh sáng lờ mờ của đèn đường chiếu lên người chúng tôi, bên cạnh là dòng sông đang lặng lẽ chảy, nhác thấy vài ngọn đèn lẻ loi nhấp nháy.

Khi đang bước đi, không hiểu sao tôi lại cảm giác buồn bã vô cớ, bước chân cũng vô thức chậm lại.

"Có chuyện gì vậy?" Lâm Tự Sâm đuổi theo tôi.

"Nếu như anh quay lại học y, vậy anh sẽ không ở Tô Châu nữa, sau này chúng ta phải yêu xa rồi sao?"

"Không phải anh đã nói sẽ không nhanh như vậy đâu? Tô Châu lại rất gần, anh muốn gặp em, có thể đi đi về về mỗi ngày."

"Vậy thì anh sẽ không tập trung làm việc được."

Lâm Tự Sâm cười.

Tôi nói: “Em cùng không chắc mình sẽ ở Tô Châu mãi? Sau này, em sẽ…”

Nói đến đây tôi có chút bối rối, người trước mặt tôi có mục tiêu vững chắc, có định hướng tương lai rõ ràng, còn tôi thì sao?

Lâm Tự Sâm dường như cũng nhận ra, anh đột nhiên hỏi tôi: "Hy Quang, em đã bao giờ nghĩ, mình muốn làm gì hay chưa?"

Tôi nhất thời không trả lời được, hình như tôi chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này, thậm chí bố mẹ tôi cũng không đặt ra kỳ vọng gì về tương lai của tôi, có phải tôi đã sống quá buông thả rồi chăng?

Lâm Tự Sâm hiểu ý gật đầu, suy nghĩ một lúc, sau đó đề nghị: "Nếu hiện tại em chưa có ý định gì, trước tiên hãy trở thành một bà chủ tốt đã."

Hả?

Tôi nhất thời không phản ứng kịp.

"Thuận tiện kiếm tiền nuôi gia đình luôn. Cũng không tệ đâu." Anh tự khẳng định suy nghĩ của mình rồi quay sang vỗ vai động viên tôi, trịnh trọng nói: "Công ty ở Tô Châu sẽ giao cho em. Cho dù sau này anh có phát triển theo hướng nào đi chăng nữa, tạm thời chắc chắn sẽ không kiếm được nhiều tiền, vậy nên chuyện kiếm tiền tạm giao cho em đảm nhiệm trước.”

Đợi đã, không phải chúng ta vừa nói về chuyện phải yêu xa sao? Sao giờ lại nói đến việc tôi nuôi anh rồi?

"Tất nhiên, anh cũng sẽ cố gắng. Nếu trong tương lai, anh đạt được thành tựu nào đó trong lĩnh vực y học, anh nhất định sẽ ghi nhớ người đầu tiên mình phải cảm ơn chính là... Nhiếp tiểu thư."

???

Gió lạnh thấu xương, nguyệt hắc phong cao, chỉ mới hẹn hò được một tháng, mà tôi lại cảm thấy mình bị người yêu vẽ cho một cái bánh lớn, rồi đưa lên phi hành đoàn vũ trụ luôn rồi.*

*Ý muốn nói Sâm ca đang “bánh vẽ”, dụ dỗ Hy Quang tin vào thực tại tươi đẹp được vẽ ra nhưng không biết có thành hiện thực hay không? Còn “Lên phi hành đoàn vũ trụ” cách nói ám chỉ miêu tả tâm trạng bất an, lỡ lên tàu vũ trụ rồi không xuống được, cũng không biết tương lai thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK