• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trang!"

Sau lưng truyền đến tiếng gọi phá vỡ bầu không khí quỷ dị giữa hai chúng tôi.

Một thanh niên thở hổn hển chạy đến chỗ Trang Tự: “Sao cậu không đợi tôi xuống cùng, Zoey đang giục chúng ta nhanh lên, cô ấy luôn là người nóng vội nhất. Ôi trời ơi, chúng ta đang đi camping (cắm trại) đó, cậu có thể đừng chỉ mặc mấy màu đen trắng xám hay không? Nếu không có, tôi cho cậu mượn.”

Ánh mắt Trang Tự nhìn tôi dừng lại mấy giây rồi anh ta quay người rời đi, “Đi thôi.”

Lúc này người thanh niên mới chú ý tới tôi, anh ta nhìn tôi mấy lần với ánh mắt tò mò: "Có chuyện gì thế? Cậu quen cô gái xinh đẹp này sao?"

Trang Tự phớt lờ anh ta rồi bước thẳng ra ngoài.

---

Tôi muốn đi đến cổng tiểu khu để bắt taxi cho nên không tránh khỏi việc phải đi theo sau họ, nhưng tôi vẫn luôn giữ khoảng cách hơn chục mét.

Ra khỏi tiểu khu lập tức nhìn thấy ba chiếc xe việt dã đang đậu phía trước, có mấy thanh niên cả nam lẫn nữ ăn mặc thời thượng đang đứng bên cạnh xe, đương nhiên là đang đợi ai đó. Một cô gái trong số đó nhìn thấy Trang Tự, hét lên: "Trang, Alex, các cậu chậm chạp quá đó."

Chàng trai bên cạnh Trang Tự lớn tiếng nói: "Không liên quan đến tớ. Là do Trang mãi tán gẫu với cô hàng xóm xinh đẹp trong tiểu khu."

Tôi đứng bên kia đường để bắt taxi. Không nghĩ tới lại nghe được vở kịch có liên quan tới mình, nhất thời giương mắt ngơ ngác nhìn về phía họ, đụng phải rất nhiều ánh mắt tò mò.

…Tôi nên phản ứng thế nào đây?

Tôi chỉ lịch sự khẽ gật đầu.

Trang Tự giải thích: “Là bạn đại học của tôi.”

Sau đó anh ta nói với tôi một cách rất tự nhiên: "Tạm biệt."

Tôi... lại tiếp tục gật đầu.

Trang Tự không nói gì nữa, đi đến một chiếc xe, mở cửa ghế lái, nói với người ngồi bên trong: "Tôi lái cho."

Anh bạn kia nhảy xuống, cười nói: “Tất nhiên là cậu lái, cậu nghĩ tôi có thể lái một quãng đường xa như vậy sao?”

---

Bọn họ nhanh chóng lên xe rời đi. Vận khí của tôi cũng không tệ, một lát sau đã bắt được taxi.

Xe taxi chạy một cách ổn định trên đường đến Đại học D.

Tôi dựa vào cửa xe, nhìn cảnh quan thành phố lướt qua bên ngoài, suy nghĩ lan man.

Khi phát hiện ra mình thích Trang Tự, tôi đã vô số lần tưởng tượng về tương lai của chúng tôi, đương nhiên phần lớn đều là những điều tốt đẹp. Nhưng khi cảm thấy thất vọng và buồn bã, tôi cũng tưởng tượng đến viễn cảnh một ngày nào đó tôi sẽ liều một phen, được ăn cả ngã về không, sau đó tiêu soái rời đi, mỗi người một ngã.

Tâm tình lúc đó chắc hẳn là vô cùng vui sướng khi dứt khoát rời đi, nhưng xen lẫn chút đắng cay và tiếc nuối.

Giờ đây, khi ngày đó thực sự đến, tuy trong lòng tôi vẫn có chút tiếc nuối, nhưng nhiều hơn chính là cảm giác nhẹ nhõm.

Thời gian sẽ hoàn toàn chia cắt những người không thể cùng nhau bước tiếp, tôi sẽ có những người bạn mới, cuộc sống mới, anh ta cũng vậy.

Dần dần, chúng tôi sẽ không biết gì về cuộc sống của nhau, mỗi ngày sau này, chúng tôi sẽ trải qua vô số chuyện mà không hề có mối liên hệ gì đến đối phương, che lắp hoàn toàn những chuyện trong quá khứ.

Tôi cảm thấy lời tạm biệt vừa rồi của Trang Tự là một lời tạm biệt thực sự.

---

Mà tôi, hình như cũng thực sự tạm biệt.

Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ, có một ngày, Trang Tự phải đi đến trước mặt thì tôi mới phát hiện ra sự tồn tại của anh ta. Khi đó, dù ở đâu, chỉ cần anh ta xuất hiện, dù xa đến mấy, tôi vẫn có thể nhìn thấy anh ta trong đám đông, như thể anh ta có thể phát ra ánh sáng vậy.

Nhưng giờ đây, ánh sáng ấy đã không còn, tôi biết anh ta vẫn như xưa, đẹp trai vô cùng, nhưng giữa anh và bất kỳ ai trên đường dường như cũng không khác gì nhau.

---

Tôi nghĩ, chờ khi đến Thành Đô, tôi sẽ nói chuyện này với Lâm Tự Sâm. Nhưng cũng không cần phải làm gì, không khéo lại thành quá coi trọng bản thân.

Khi taxi đến trường Đại học D, tôi đã quyết định xong. Sau khi xuống xe thấy Tiểu Đới và những người khác đã đợi sẵn, tôi nhìn đồng hồ, may mà tôi không đến muộn.

---

Buổi sáng vẫn tiếp tục nội dung của buổi hội nghị chuyên đề hôm qua, ngoại trừ việc đối phương chuyển thành những người có chức vụ cao hơn và nội dung chi tiết hơn, sự hợp tác về kỹ thuật và nhân sự xem như đã được thống nhất một cách hoàn hảo.

Vào lúc nghỉ giữa giờ, Đới tổng dù đang bận rộn vẫn dành chút thời gian nói với tôi: “Tiểu Nhiếp, tôi thấy hôm nay cô có vẻ rất hào hứng.”

À? Bởi vì chiều nay tôi sẽ bí mật đến Thành Đô, nên bây giờ tôi đang rất phấn khích. Nhưng nó hiện rõ trên mặt tôi như vậy sao? Tôi chẳng hé răng nửa lời mà anh ta vẫn phát hiện ra?

“Sắp nghỉ lễ rồi mà.” Tôi trả lời anh ta một cách qua loa.

“Tôi thấy không giống.” Đới tổng sờ cằm, nhìn tôi chằm chằm.

May mắn thay, lúc đó có mấy đồng nghiệp đến tìm anh ta, làm anh ta phân tán sự chú ý cho nên mới không tiếp tục tra hỏi nữa.

---

Sau khi hội nghị kết thúc, Tiểu Đới và những đồng nghiệp khác chuẩn bị về Tô Châu, tôi đứng ở cổng viện vẫy tay chào tạm biệt họ.

Tiểu Đới nói một cách kỳ quái: "Cô không trở về Tô Châu với chúng tôi sao?"

"Tôi không về, Tô Châu không có sân bay." Tôi phải bay đến Thành Đô!

Không ngờ chỉ vì một lời nói trong lúc lơ đãng, một đồng nghiệp là người Tô Châu lập tức tỏ ra buồn bã, nói với vẻ vừa buồn vừa giận: “Sắp có rồi, dựa theo tốc độ phát triển của Tô Châu chúng tôi, trong vòng năm năm nữa sẽ xây dựng sân bay."

"Xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không có ý đó. Tôi cũng nghĩ rằng trong vòng năm năm nữa, Tô Châu chắc chắn sẽ có sân bay." Tôi chắp tay xin lỗi người đồng nghiệp đang tức giận, đồng thời động viên mọi người, "Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng, tạo ra nhiều thu nhập cho Tô Châu nhé."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK