Tôi cảm thấy sự tin tưởng của tôi dành cho Lâm Tự Sâm có lẽ đã đạt đến đỉnh điểm. Sau khi bị người nước ngoài kia quấy rầy, tôi lại mơ mơ màng mang đi theo anh.
Cho đến khi âm thanh báo cuộc gọi từ mẹ tôi vang lên.
Nhưng lúc đó, tôi đã đứng trước cửa nhà anh ấy rồi...
Tôi run rẩy bấm nút trả lời điện thoại, đúng lúc Lâm Tự Sâm mở cửa, quay đầu định nói chuyện... Dưới tình thế cấp bách, tôi giơ tay bịt miệng anh lại, anh sững sờ mất một lúc, tôi quơ quơ điện thoại trước mắt anh, anh gật gật đầu, trên mặt phảng phất ý cười, mặc cho tôi che miệng, rồi dựa vào tường.
Ách, rõ ràng đây là tay của tôi, nhưng sao tôi lại có cảm giác như chính mình đang bị đùa giỡn vậy...
Tôi thả tay xuống, nhấn nút kết nối cuộc gọi. "Mẹ……"
Không đúng, sao giọng nói lại có vẻ áy náy như vậy, tôi ho khan, “Mẹ vẫn chưa ngủ à?”
“Đột nhiên nhận được tin vui, mẹ mừng đến mức không ngủ được.”
Tôi do dự hồi lâu, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “…Thật sao?”
Mẹ tôi cười lạnh một tiếng, tôi lập tức đập bỏ ảo tưởng của mình, khôi phục thái độ nghiêm túc. “Con chỉ vừa mới bắt đầu, chưa biết phải nói thế nào với mẹ.”
“Vậy con định chừng nào bắt đầu nói?”
Lâm Tự Sâm nhẹ nhàng mở cửa, đưa cho tôi một đôi dép lê bằng lông mềm mại. Nhà anh lại có đôi dép dễ thương thế này sao?
Tôi sững người một lúc, suýt chút quên trả lời mẹ.
"Ừm?"
Tôi nhanh chóng trả lời: "Ngay trước Tết."
"Con thậm chí còn không để lộ chút dấu vết nào, cháu ngoại của Thịnh Tiên Dân?"
"Ừm."
Lúc này không biết tại sao, tôi cảm thấy không thích cách diễn đạt này cho lắm, tôi vẫy tay về phía Lâm Tự Sâm rồi đi ra ban công, “Anh ấy tên là Lâm Tự Sâm, từng là bác sĩ tại khoa thần kinh. Sau khi bị tai nạn giao thông”, tôi dừng lại một lúc, “tay bị thương, nên mới chuyển nghề sang làm việc ở Thịnh Viễn, năm ngoái khi con đến Tô Châu làm việc đã quen anh ấy.”
"Những chuyện này mẹ đều biết."
Ách, nhanh như vậy mẹ đã điều tra ra?!
"Hy Quang, con có bao giờ nghĩ đến việc, cậu ta luôn ở Thượng Hải, tại sao lại trùng hợp chuyển đến Tô Châu cùng lúc với con hay không?” Bà nhắc nhở tôi, "Dù sao chuyện con đi Tô Châu, người có tâm nghe ngóng một chút liền biết."
Nhìn đi, đây chính là lý do tại sao tôi không muốn nhắc đến Lâm Tự Sâm với mẹ.
Người ngoài đều nghĩ rằng gia đình tôi là do bố tôi một tay gây dựng nên nhưng thực ra mẹ tôi cũng khôn khéo không kém gì bố. Đúng như tôi dự đoán, sau khi biết chuyện của tôi và Lâm Tự Sâm, trong lòng bà liền nảy sinh sự nghi ngờ.
Nhưng thực tế là, Lâm Tự Sâm đã đến Tô Châu vì tôi.
Nhưng để nói rõ ràng mọi chuyện, không tránh khỏi phải nhắc tới Mã Niệm Viện. Chuyện liên quan đến người phụ nữ đó, nhắc đến chỉ khiến mẹ tôi mất hứng.
Tôi thực sự không muốn làm mẹ buồn, nên chỉ có thể nhẹ nhàng tránh né: “Mẹ, mẹ đừng làm con thêm tự luyến nữa có được không, vừa rồi trong bữa tiệc, có rất nhiều cô gái xinh đẹp, gia thế tốt, công việc tốt. Anh ấy có năng lực lại đẹp trai như vậy, tại sao lại để ý đến con."
Ở đầu dây bên kia, mẹ tôi im lặng một lúc rồi mới nói: “Đúng vậy”.
... Một vạn điểm sát thương.
“Mẹ, con tin tưởng anh ấy.” Tôi nghiêm túc nói: “Sao con cảm thấy mọi người đều nghĩ người khác có ý đồ gì đó với con, bộ con không có ưu điểm gì hết sao?”
"Mọi người là ai? Bố con có biết không?"
Mẹ có thể đừng thông minh như vậy được không... Khả năng nắm bắt trọng điểm cũng quá mạnh. Mẹ sẽ không cho rằng tôi nói với bố mà không nói với bà đó chứ?
Tôi vội vàng giải thích: “Con không có nói cho bố biết! Khi bố phát hiện ra đó chỉ là một sự hiểu lầm. Lúc đó, con và Lâm Tự Sâm còn chưa có bắt đầu.”
Mẹ tôi cười "ha ha" một tiếng, “Mẹ biết con không dám."
Sau đó bà lại tiếp tục thở dài: “Con cũng đến lúc nói chuyện yêu đương rồi. Dù sao, mắt nhìn người của mẹ con cũng kém, giúp con chọn có khi còn không bằng con chọn bừa.”
...Tôi chọn bừa lúc nào. Mẹ à, mẹ tự phê phán bản thân mình cũng thôi đi, sao còn lôi con vào làm gì.
"Cậu con nói, ngày mai con sẽ ở lại Thượng Hải một đêm?"
Tôi cảm thấy chột dạ, hít một hơi: “Khó có dịp tới đây…”
Mẹ tôi “hừ” một tiếng, “Ngày mai còn muốn đi ăn tiệc nhà người ta? Mọi chuyện còn chưa đâu vào đấy, mà con đã dám đến nhà người ta ăn cơm?”
"Ông ngoại anh ấy đã trực tiếp mời con, con không thể từ chối được."
"Con đang ở đâu?"
"Đ - Đương nhiên là khách sạn rồi!!!" Sau khi cảm thấy chột dạ, tôi lập tức lấy lại khí thế, dù sao tôi cũng chỉ đến đây uống tách trà, "Cùng một tầng với cậu!"
Mẹ tôi cười lạnh một tiếng: “Ta tin đầu óc con vẫn còn sáng suốt, sau này đến Thượng Hải, không được phép đến nhà người khác.”
Sau một lúc im lặng, tôi yếu ớt đồng ý: "Vâng."
Mẹ nói: "Khách sạn cũng không an toàn, sau này chắc con sẽ thường xuyên đến Thượng Hải. Mẹ sẽ sắp xếp mọi thứ. Cứ như vậy đi, mẹ còn có chút việc, những chuyện khác để về rồi nói."
Tôi cứ mù mờ mà cúp điện thoại, tự hỏi mẹ lại định sắp xếp gì cho tôi đây?
Cầm theo điện thoại trở về phòng, Lâm Tự Sâm đang nhàn nhã rót nước, khi nhìn thấy tôi, anh liền đưa ly nước ấm trong tay tới.
"Thế nào? Anh đã vượt qua cuộc thẩm tra chính trị chưa?"
Tôi vừa mới trải qua cuộc trò chuyện căng thẳng với mẹ, thấy anh thoải mái như vậy, tôi cảm thấy có chút khó chịu, mười phần ngạo mạn nói với anh: “Đang trong giai đoạn xem xét.”
Lâm Tự Sâm mỉm cười: "Vậy thì em phải kiểm tra kỹ càng, kể cả những chi tiết nhỏ. Anh nghĩ bắt đầu từ môi trường sống của anh ta là một ý tưởng tốt, em có muốn cân nhấc về điều đó không?"
Đây có phải là mời tôi đến nhà anh ấy tham quan không?
Tôi do dự một chút: “Ờ, cái đó.”
"Ừm?"
“Phòng ngủ cũng muốn tham quan sao?”
Tôi tham quan nhà anh một cách tỉ mỉ, ngoại trừ phòng ngủ, sau đó đặt ra một vài câu hỏi.
"Không phải anh mua quà cho em sao? Quà đâu rồi? Sao em không thấy?"
“Không phải ở trên chân em sao?”
Tôi ngây người, cúi đầu nhìn xuống đôi dép lê, rồi lại nhìn Lâm Tự Sâm.
Món quà năm mới anh tặng tôi là... một đôi dép lê?
Dáng vẻ trợn tròn mắt của tôi có lẽ đã chọc cười Lâm Tự Sâm, anh không nhịn được cười: "Anh đã đặt mua nó trước khi ra nước ngoài, anh nghĩ sau này khi em đến đây, em cũng nên có một đôi dép của riêng mình."
"...Anh lừa người mà cũng có thành ý như vậy!"
Lâm Tự Sâm cười lớn thành tiếng, sờ sờ cái đầu sắp bốc hỏa của tôi, anh hơi cúi người nhìn tôi: “Còn có chuyện quá đáng hơn.”
Hử?
“Anh tặng em quà nhưng không muốn em mang đi.”
Cái gì?
"Cho nên, anh muốn món quà anh tặng em vĩnh viễn ở trong nhà anh, em có bằng lòng không?"
Phải mất một lúc tôi mới hiểu được ý nghĩa trong lời anh nói, tôi bối rối nhìn anh.
Dưới ánh đèn, chẳng biết từ lúc nào vẻ mặt anh đã trở nên trịnh trọng, anh đang nghiêm túc mời tôi trở thành một phần thường trực trong thế giới tương lai của anh.
Nhưng liệu có nhanh quá không? Đột nhiên lại nói đến tương lai xa xôi như vậy. Nhưng tôi dường như không hề có ý định bác bỏ lời anh nói, cũng như viễn cảnh mà anh đề cập.
Giống như bị chìm đắm trong sự mê hoặc, tôi nghe thấy mình nói: “Em đồng ý.”