Mấy ngày gần đây, thời tiết thay đổi thất thường. Khi tôi rời khỏi đại học D, trời vẫn nắng, nhưng giữa đường đột nhiên có sấm chớp rồi trời bắt đầu mưa như trút nước.
Chiếc taxi dừng trước cửa quán cà phê, tôi xuống xe nhanh chóng bước vào, người hơi ướt mưa.
Khi đẩy cửa vào, tiếng chuông gió vang lên. Trong cửa hàng khá vắng vẻ, chỉ có một khách hàng, cô ta mặc chiếc váy len trắng ngồi ngay ngắn bên cửa sổ, nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu lại nhìn.
---
Tôi bước đến phía đối diện cô ấy và ngồi xuống, lấy khăn giấy lau đi mấy giọt nước trên mặt. Dung Dung nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đột nhiên mưa to quá.”
“Ừ.” Tôi đặt khăn giấy xuống, “Sao đột nhiên lại tìm tớ?”
Cô ta vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tớ nhớ hôm tớ đến Thượng Hải làm việc trời cũng mưa rất to, không ngờ lúc tớ rời đi cũng vậy.”
Lúc này tôi mới để ý đến một chiếc vali lớn phía sau cô ta, ngạc nhiên hỏi: “Cậu sắp rời Thượng Hải à?”
“Đến Thâm Quyến, chuyến bay tối nay.” Cô ta rời mắt khỏi cửa sổ nhìn sang tôi, “Tớ đang nghĩ xem, trước khi đi có nên gặp cậu một lần hay không, không kìm lại được nên đã gửi tin nhắn, không ngờ cậu lại đang ở đây, có lẽ là ý trời.”
Trong lòng tôi tràn đầy nghi hoặc, cô ta đã chia tay với Thịnh Hành Kiệt sao? Tại sao lại muốn rời Thượng Hải? Phải chăng là do Thịnh Hành Kiệt cứ dây dưa không rõ hay cô ta bị tổn thương quá nhiều nên muốn rời xa nơi đau buồn này?
Vừa định hỏi thì người phục vụ đã mang đến cho tôi một cốc trà sữa.
"Tớ nghĩ cậu sắp tới nên gọi trước cho cậu. Cậu thích uống món này đúng không?"
"Đúng vậy, cảm ơn."
Dung Dung nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái: "Thật ra tớ hiểu cậu khá rõ."
“Cũng không hẳn.” Tôi không nhịn được phản bác lại: “Cậu quên mất cậu từng vu khống tôi vì không nói với cậu cuộc gọi hẹn phỏng vấn rồi à?”
"Lúc đó... Thực ra, có được vào Thịnh Viễn hay không với tớ cũng không quan trọng, không phải tớ chỉ có mỗi offer* này, chỉ là tớ rất vui khi nắm được thóp của cậu... Chuyện đó đúng là tớ có lỗi với cậu, tớ chính thức xin lỗi cậu."
*Offer: mình giữ nguyên văn bản gốc, offer nghĩa là lời mời làm việc.
Tôi không khỏi có chút ngạc nhiên. Bất chợt trong đầu tôi hiện lên hình ảnh ngày mùng một Tết khi gặp cô ta bên ngoài khách sạn, lúc đó cô ta cũng lớn tiếng xin lỗi tôi nhưng thái độ hung hãn dọa người khác hoàn toàn với lúc này.
Điều gì làm cô ta đột ngột thay đổi thái độ như vậy?
Trong lòng tôi trỗi dậy một cảm giác kỳ lạ, nhất thời không thể nói ra mấy câu như “Mọi chuyện đã qua rồi”, trong lúc nghi hoặc tôi nghe thấy cô ta nói: “Thư nặc danh trong hộp thư của tớ là do cậu gửi, đúng không? Cậu không cần phải phủ nhận, người có thể biết được tin tức về Thịnh Hành Kiệt cũng không nhiều.”
Tôi khẽ giật mình, cảm giác kỳ quái trong lòng càng nhiều hơn, cau mày nói: "Cậu đang nói cái gì vậy?"
Dung Dung hoàn toàn không quan tâm đến câu trả lời của tôi, cô ta cười nói: "Cậu không thừa nhận cũng không sao, cậu có muốn biết tớ và Thịnh Hành Kiệt đã chia tay thế nào không?"
"Cậu và Thịnh Hành Kiệt đã chia tay rồi à?"
"Đương nhiên, cậu nói với tớ hắn đang theo đuổi người khác, tớ đương nhiên muốn chia tay, cậu muốn biết tớ làm thế nào không?"
Một nụ cười tự giễu chợt hiện lên trên mặt Dung Dung, “Tớ đã chụp lại những tin nhắn thân mật mà hắn ta gửi cho tớ, sau đó học theo cậu đăng ký một địa chỉ email ẩn danh mới, gửi cho Thịnh lão gia cùng với các chú của hắn. Khi sự việc bị phát hiện, Thịnh Hành Kiệt đến tìm tớ chất vấn, tớ giả vờ như không biết gì cả, còn hỏi hắn chuyện gì đang xảy ra. Hắn tự liên kết đến cuộc gặp mặt của chúng ta, đến việc tớ vào nhà vệ sinh mà quên mang điện thoại, và nói rằng chắc chắn cậu đã chụp lén. Thật ngu xuẩn có phải không, nhiều người như vậy, làm sao cậu có thể lén chụp được, nhưng hắn lại tin chắc mà không hề nghi ngờ, còn vội vàng đi nói với Thịnh lão gia rằng hắn ta bị các cậu hãm hại, ha.”
“Ngay từ đầu tớ đã cho hắn cơ hội, nhưng hắn vẫn lừa dối tớ, thậm chí càng ngày càng mất kiên nhẫn với tớ. Sau này, khi sự việc bại lộ, hắn không hề tỏ ra hối hận hay chột dạ áy náy, ngược lại còn mắng tớ ham hư vinh, đi khoe khoang khắp nơi, nên mới bị cậu bắt thóp. Hắn coi tớ là cái gì? Khi yêu nhau, tớ chưa từng chiếm dụng một đồng một cắc nào của hắn, vậy mà hắn lại đối xử với tớ như thế."
Dung Dung cười hai tiếng, gò má đỏ ửng một cách dị thường: "Nhưng cũng không sao, hắn ta sẽ bị trừng phạt. Thịnh Hành Kiệt tưởng tớ vẫn còn yêu hắn, khi tớ giả vờ làm loạn không chịu chia tay, cuối cùng hắn không dám đến gặp tớ mà để mẹ hắn đến giải quyết thay. Hắn cũng được tính là đàn ông sao."
Tốc độ nói của cô ta rất nhanh, không ngờ sự tình lại phát triển theo hướng không thể tưởng tượng nổi. Tôi kiềm chế nhịp tim, sắp xếp lại suy nghĩ, chậm rãi nói: "Ý cậu là, cậu nhận được một email, tưởng là tôi gửi đến. Email này nói cho cậu biết Thịnh Hành Kiệt đang theo đuổi người khác. Cậu phát hiện ra đúng thật là Thịnh Hành Kiệt đang lừa dối cậu, nhưng lại không chia tay ngay mà hẹn tôi ra gặp mặt. Chuyện cậu vào nhà vệ sinh quên mang theo điện thoại cũng là cố ý, thậm chí khi nói chuyện điện thoại với Thịnh Hành Kiệt, cậu cũng không ngừng nhấn mạnh là đang chụp ảnh cùng nhau."
Tôi nhớ lại chi tiết bữa tiệc cơm ngày hôm đó, “Hôm đó cậu là người cuối cùng rời đi. Sau khi rời đi, cậu đã chụp lại tin nhắn của Thịnh Hành Kiệt rồi gửi cho Thịnh lão gia và những người khác trong Thịnh gia. Đồng thời còn thông qua Thịnh Hành Kiệt để lừa dối mọi người khiến mọi người nghĩ rằng email đó là do tôi gửi, có đúng vậy không?”
Dung Dung tán thưởng nói: "Cậu thật thông minh, nhanh như vậy đã đoán ra. Nhưng ngữ khí bình tĩnh như vậy? Cậu không tức giận sao?"
“Tại sao?” Tôi lạnh lùng nói.
"Tại sao cái gì, Thịnh Hành Kiệt đã xúc phạm tớ như vậy, liệu tớ có chấp nhận việc âm thầm rút lui và chịu đựng chuyện này hay không? Tất nhiên là không. Nhưng tớ có thể làm ầm ĩ lên sao? Không thể, khi đó những lời bẩn thỉu sẽ chỉ đổ dồn về phía tớ. Nói không chừng hắn còn trả thù tớ, kết quả cuối cùng là cá chết lưới rách, tớ bị người khác đồn đại phỉ nhổ, còn hắn lại bình yên vô sự, dựa vào cái gì chứ? Tớ cũng từng là thiên chi kiêu nữ, hắn ta có quyền gì mà làm vậy?"
"Cậu muốn trả thù hắn nhưng sợ hắn sẽ trả thù lại, cho nên mới trút toàn bộ sự căm hận này lên trên người tôi?"
"Đường đường là Nhiếp đại tiểu thư, đương nhiên không sợ Thịnh Hành Kiệt."
"Thậm chí khi cậu nghĩ rằng, tôi là người đã gửi email nhắc nhở cậu?"
"Cậu có ý tốt thật sao? Nếu thật lòng muốn nhắc nhở, vậy lén lén lút lút như vậy làm gì." Dung Dung cười lạnh, "Chẳng qua là muốn lợi dụng tớ, đánh bại Thịnh Hành Kiệt thay bạn trai cậu mà thôi."
---
Cuối cùng tôi cũng nghe được câu trả lời mà tôi đã suy đoán, trong lòng chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng, không muốn nói thêm gì nữa.
Nhưng Dung Dung dường như không thể nhịn được, nói: “Lúc đầu tớ không định nói cho cậu biết, cho dù bọn họ có đến tìm cậu, cậu cũng không thể xác định được email đó có phải là do tớ gửi hay không? Nhưng mà, sự việc được sắp xếp hoàn mỹ như vậy nếu không có người thường thức, chẳng phải đáng tiếc lắm sao? Hơn nữa, tất cả đều do Trang Tự dạy tớ.”
Sự việc này đúng là càng phát triển lại càng hoang đường hơn, cuối cùng tôi vẫn không kìm được mà nhìn cô ta bằng ánh mắt kinh ngạc.
Cô ta khẽ mỉm cười: “Từ nhỏ chúng tớ đã lớn lên cùng nhau, dù có cãi vã hay xích mích đến đâu, khi tớ cần giúp đỡ, cậu ta đương nhiên sẽ không ngồi yên, cũng luôn luôn đứng về phía tớ.”
Tiếng mưa rơi đập mạnh vào cửa sổ, ngoài cửa lại truyền đến tiếng động, một vị khách khác vừa bước vào.
Dung Dung nhìn về phía cửa, mỉm cười: “Trang Tự đến rồi.”