Khi trở lại Tô Châu, trên xe chúng tôi có thêm một người nữa.
Một thanh niên cao lớn, trông có hơi quen mắt, Lâm Tự Sâm giới thiệu anh ta là phó tổng giám đốc mới, họ Đới.
Thanh niên cao lớn mỉm cười, nói với tôi: "Nhiếp tiểu thư, cô gọi tôi là Tiểu Đới được rồi."
...Chẳng lẽ trong công ty tôi cũng gọi anh ta là Tiểu Đới? Chức vụ của anh cao hơn tôi đấy.
"Tiểu Đới là sư đệ học ở trường bên cạnh." Lâm Tự Sâm giới thiệu.
“Trường bên cạnh cũng có thể gọi là sư đệ sao?” Tôi ngạc nhiên.
Lâm Tự Sâm cười rồi giải thích: “Chuyên ngành quản lý của trường bọn họ nằm trong top ba toàn quốc, khi anh học đại học đã đến nghe giảng vài lần, làm quen vài người bạn. Lần trước khi em đến nhà anh, Tiểu Đới cũng ở đó.”
Chẳng trách tôi lại cảm thấy như đã từng gặp.
Lâm Tự Sâm nói: "Qua Tết, Trương tổng sẽ về Thượng Hải nghỉ hưu. Anh được thăng lên một chức, nhưng anh cũng chuẩn bị nghỉ hưu. Tiểu Đới sẽ đảm nhận một số công việc, Hy Quang, em quan tâm tới cậu ta một chút."
Tôi không quan tâm việc anh có nghỉ hưu hay không, nhưng anh lại bảo tôi quan tâm tới Tiểu Đới là có ý gì?
Tôi nghi hoặc hỏi: “Anh ấy là phó tổng, là cấp trên của em mà?”
"Thế nhưng cô mới là bà chủ." Tiểu Đới ngồi ở ghế sau vẻ mặt trêu chọc trả lời.
Tôi liếc nhìn Lâm Tự Sâm, nụ cười trên môi anh càng ngày càng rõ. Ha ha, sau này anh định không làm việc nữa, quay sang lợi dụng tôi hay sao? Nhất định không thể được.
Thế nên tôi hắng giọng, quay sang Tiểu Đới nói: "Gọi sếp."
Tiểu Đới sửng sốt một lúc, tôi trịnh trọng nói cho anh ta biết: “Lâm tổng các anh, sau này chỉ có tiếng chứ không có miếng, anh ấy còn phải đợi tôi nuôi đấy.”
Tiểu Đới nhất thời không kịp phản ứng, trong khi Lâm Tự Sâm đang ngồi lái xe bên cạnh lại bật cười vui vẻ.
---
Ở công ty đương nhiên tôi vẫn gọi Đới tổng.
Sự xuất hiện đột ngột của Đới tổng đã gây ra xôn xao không nhỏ, Ân Khiết vội vàng gọi điện cho tôi trước tiên, cung cấp một loạt thông tin hữu ích cũng như vô ích. Ví dụ như, tôi đã biết anh ta tốt nghiệp trường nào, từng là giám đốc điều hành của một công ty nước ngoài nào đó ở Thượng Hải. Và những điều tôi chưa biết như — Đới tổng mới 32 cái xuân xanh, hiện đang độc thân.
Ân Khiết kể xong, cảm thán vạn phần: "Trương tổng đi rồi, lúc đầu tớ cũng có chút nhớ nhung, nhưng giờ lại xuất hiện một phó tổng đẹp trai thế này, đúng là vẫn còn hời chán!"
...
Sự nhớ nhung của cậu đúng là không đáng một đồng.
Cúp điện thoại, tôi gửi cho Lâm Tự Sâm một tin nhắn: "Dẹp chuyện học đại học bên cạnh sang một bên, Tiểu Đới còn lớn hơn anh mấy tuổi, sao anh lại lừa người ta gọi anh là sư huynh?"
Một lúc sau anh mới trả lời tôi: “Dựa theo thời gian nhập học, mấy loại cấp bậc thế này, có thể lợi dụng liền lợi dụng triệt để.”
Ồ, anh đúng là.
Đúng lúc tôi định chê bai sự vô liêm sỉ của anh thì lại nhanh chóng nhận được một tin nhắn khác: “Anh trẻ hơn cậu ta rất nhiều, em không nhìn ra sao?”
Tôi: "Đối với em thì hai người chả khác gì nhau."
Cười một tiếng, nhanh tay gửi thêm một tin nhắn nữa, "Cố gắng làm việc đi, đừng trả lời tin nhắn nữa, bữa tối gặp lại!"
Đặt điện thoại xuống, bắt đầu làm việc!
---
Đương nhiên tôi vẫn đang ở bộ phận tài chính, Lâm Tự Sâm hỏi tôi có muốn chuyển đến bộ phận quản lý hay không, nhưng tôi lập tức từ chối. Làm ơn đi, tôi chỉ mới được điều về bộ phận tài chính cách đây không lâu, chưa đầy một năm đã thuyên chuyển, thật sự rất không nghiêm túc.
Trông chúng tôi cứ như đang dính lấy nhau!
Mặc dù có “dính” một chút thật, nhưng sao có thể để đồng nghiệp nhận ra, trong công ty tôi phải giữ vững hình tượng ngay thẳng! Hơn nữa, về mảng tài chính, tôi vẫn chưa thật sự thành thạo, không cần phải vội quay về bộ phận quản lý nồng cốt. Nhiều lý do như vậy, tóm lại là, tôi không muốn chuyển đi, trước mắt cứ làm một tiểu tài vụ vui vẻ ở phòng tài chính đi đã.
Tuy nhiên, cuộc sống hạnh phúc và bình yên làm tiểu tài vụ của tôi trôi qua chưa được một tuần, liền bị kẻ khác phá hủy, người đó không ai khác chính là phó tổng mới của chúng tôi.
Đó là một buổi chiều bình thường, ngoài trời tuyết rơi trắng xóa nhưng trong công ty lại ấm áp như xuân về. Tôi ôm một chồng lớn sổ sách kế toán của năm ngoái, đem đến phòng hồ sơ để lưu trữ, trên đường đi thì đụng phải Đới tổng.
Đới tổng nhìn thấy tôi, hai mắt lập tức sáng lên, kêu lên “Ối” một tiếng rồi nói: “Có chuyện gì vậy, sếp, sao cô lại mang nhiều tài liệu thế này?”
Tôi choáng váng, Kỳ Kỳ đang ôm tài liệu đuổi theo sau cũng choáng váng, tất nhiên lý do choáng váng của cả hai hoàn toàn khác nhau. Tôi ho khan một cái, mạnh mẽ nhắc nhở anh ta: “Đới tổng, chúng tôi là nhân viên phòng tài chính, tôi mới vào làm vào nửa cuối năm ngoái, là nhân viên mới.”
Đới tổng tỏ vẻ đã hiểu ý: “Sếp, hiện giờ cô vẫn là một tài vụ nho nhỏ thôi à?”
...
Tôi thề, thông qua khuôn mặt giả vờ ngốc nghếch của anh ta, tôi có thể nhìn thấy anh ta đang âm thầm cười trộm tôi một vạn lần!