Cầm hai ly nước ấm trong tay, chúng tôi ngồi cùng nhau trên chiếc ghế sô pha nhìn ra cảnh sông bên ngoài.
Có lẽ vì vẫn đang trong kỳ nghỉ Tết nên dù đã khuya nhưng đèn đuốc trên sông vẫn sáng rực, ánh đèn phản chiếu trên dòng sông đang lẳng lặng chảy, êm đềm mà ồn ào náo động.
“Bố anh đã mua căn hộ này và tự tay thiết kế nó, nhưng bố mẹ anh vẫn chưa ở đây một ngày nào.” Một lúc lâu sau, Lâm Tự Sâm mới thấp giọng nói.
Tôi có phần bất ngờ, ngước mắt nhìn căn hộ trước mặt một lần nữa, không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng trống trải và tịch mịch.
Căn hộ này là do bố mẹ anh ấy để lại, nhưng họ lại chưa từng ở đây một lần nào, mỗi khi Lâm Tự Sâm bước vào nhà, liệu anh sẽ có tâm trạng gì? Có phải anh cũng từng nhiều đêm ngồi trên sô pha như bây giờ, nhưng lại không có ai bên cạnh.
Trong lòng đột nhiên đau nhói, tôi đưa chiếc ly trong tay cho anh, anh cầm lấy đặt sang một bên, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
“Căn nhà vẫn chưa trùng tu xong thì bố anh đã bị điều ra nước ngoài. Sau khi ông gặp nạn, mẹ anh rời khỏi Trung Quốc sang Thụy Sĩ định cư một thời gian dài. Mấy năm trước, bà vừa mới tái hôn, hiện đang sống rất yên ổn. Lúc đó, bà cũng muốn đưa anh theo cùng, nhưng sức khỏe của ông bà nội anh không được tốt, lại vừa trải qua nỗi đau mất con, mẹ anh không đành lòng đem cả cháu trai của họ rời đi. Cuối cùng, bà chọn để anh lại Thượng Hải, khi đó anh mới bảy tuổi. Trong một quãng thời gian dài, anh sống cùng với ông bà nội trong căn nhà chưa đầy sáu mươi mét vuông ở Phổ Tây.”
“Ông ngoại thường hay đón anh đến Thịnh gia ở vài ngày, ông bà nội chưa bao giờ ngăn cản nhưng cũng chưa từng cùng anh qua đó. Lúc nhỏ, anh cũng tự hỏi nguyên nhân vì sao, nhưng chưa bao giờ tìm ra đáp án. Có lẽ chuyện bố anh mất sớm đã gây nên cú sốc quá lớn, vì vậy không lâu sau ông bà nội anh cũng lần lượt qua đời vì bệnh. Mẹ anh một lần nữa muốn đưa anh ra nước ngoài, nhưng lúc đó anh đã được nhận vào một trường trung học tốt và cũng muốn học đại học trong nước. Vì vậy, lúc anh 13 tuổi, anh đã chuyển đến ở trong nhà cũ của Thịnh gia."
“Ông ngoại.” Anh dừng một chút rồi nói, “Ông ấy luôn đối xử rất tốt với anh.”
“Anh thi đại học tương đối sớm, nguyện vọng một là Học viện Ngoại thương, một mặt anh muốn san sẻ công việc giúp cho ông ngoại, mặt khác anh muốn thực hiện ý nguyện của bố. Lúc này, mới có người nói cho anh biết chuyện của bố anh."
Rõ ràng có người không muốn anh san sẻ gánh nặng giúp ông mình, nhưng vào đêm trước kỳ thi đại học lại nói với Lâm Tự Sâm những điều này, thực sự rất đáng khinh.
"Anh đã sửa lại nguyện vọng, nộp đơn vào Học viện y khoa. Ngay từ đâu anh đã có hứng thú với y học. Khi còn nhỏ, anh còn nghĩ sau này sẽ trở thành một Bác sĩ không biên giới, sẵn sàng xuất hiện ở bất cứ nơi nào cần."
Trong lòng tôi khẽ động, nhớ lại nguyên nhân cái chết của bố Lâm Tự Sâm mà cậu tôi đã kể.
Anh tiếp tục kể: “Trong suốt thời đại học, anh luôn lấy lý do bận rộn học tập để ít đến Thịnh gia, trừ những dịp bắt buộc phải có mặt, phần lớn thời gian anh sẽ đọc sách một mình trong phòng. Sau đó, anh sang Mỹ du học, rồi cuối cùng chọn về nước để làm bác sĩ. Làm việc trong ngành y, chứng kiến nhiều cuộc sinh ly tử biệt, anh cũng dần dần buông bỏ mọi chuyện, nhưng anh vẫn hiếm khi liên lạc với Thịnh gia. Lần đó, khi ông ngoại đến dự tiệc của mẹ nuôi em, tình cờ anh đang thực tập tại một bệnh viện ở Vô Tích, ông đã cử người đến bệnh viện đón anh, cho nên anh mới cùng ông tham dự... Sau đó, anh gặp tai nạn giao thông."
Tôi không kìm được nắm chặt lấy tay anh, anh lặng lẽ nhìn xuống, ngón tay đan chặt lấy tay tôi.
“Khoảng thời gian đó, trong lòng anh ngập tràn thù hận, vậy nên khi ông mời anh đến làm việc cho Thịnh Viễn, anh đã lập tức đồng ý. Anh bắt đầu từ những thứ cơ bản nhất, ban đầu cũng không ai quan tâm, dù sao anh cũng chưa từng học qua kinh doanh. Nhưng làm một vài dự án nhỏ, còn cần phải học sao?”
... A, dự án nhỏ của Thịnh Viễn.
Rõ ràng tâm trạng tôi đang rất buồn bã, nhưng lúc này lại bị anh làm cho buồn cười.
"Khoảng nửa năm sau khi vào Thịnh Viễn, có một dự án của Thịnh Hành Kiệt gặp vấn đề, anh đã nghĩ ra cách giải quyết. Cuối cùng, ông ngoại trực tiếp thăng chức cho anh lên ngang hàng với Thịnh Hành Kiệt. Anh đã làm một vài việc, kết bạn với một vài người, ừm, cũng gây ra một chút phiền phức nhỏ cho Nhiếp tổng."
Dáng vẻ hời hợt khi nói chuyện của anh làm tôi suýt chút nữa đã tin vào những gì anh kể, nhưng khi nghĩ kỹ lại, bố tôi có ấn tượng sâu sắc với anh đến như vậy, có quỷ mới tin là anh chỉ gây ra chút phiền phức nhỏ.
Tôi đã biết phần sau của câu chuyện: "Sau đó, anh đã đến Tô Châu."
"Đúng vậy, sau đó còn gặp Nhiếp tiểu thư." Khi nói đến đây, khóe miệng của anh hơi cong lên, "Sau đó, suy nghĩ của anh đã thay đổi."
"Thay đổi như thế nào?"
“Anh cảm thấy lý trí mình đã trở lại, giống như đã được bù đắp, tâm hồn cũng trở nên bình yên.” Giờ phút này, ánh mắt anh đã trở nên bình thản sau khi trải qua bao thăng trầm, “Anh tự hỏi, lãng phí thời gian làm chuyện mình không thích chỉ để khiến người khác khó chịu, liệu có đáng không?"
"Đương nhiên, ban đầu anh nghĩ là có, bởi vì lúc đó anh lập dị, anh cảm thấy mình chẳng có gì cả, thế nhưng bây giờ anh lại có." Anh nắm chặt lấy tay tôi hơn, ánh mắt chăm chú rơi trên người tôi, "Hy Quang, anh không muốn từ bỏ, anh không muốn mười năm vất vả của mình trở nên lãng phí."
Tôi ngồi thẳng dậy. Cho nên anh thực sự muốn quay lại làm bác sĩ?!
"Trong chuyến đi Thụy Sĩ đón tết cùng mẹ anh lần này, anh đã cùng bà đi trượt tuyết. Lúc đứng trên đỉnh núi tuyết trắng xóa, anh đột nhiên cảm thấy đất trời mênh mông rộng lớn. Học y không phải chỉ có lâm sàng, không phải chỉ trên bàn mổ mà còn có thể làm rất nhiều việc. Nếu con đường này bị chặt đứt, vậy thì anh sẽ đổi đường khác, anh vẫn có thể tận dụng những gì đã học. Tay của anh bị phế nhưng chẳng lẽ anh chỉ có đôi tay thôi sao? Thứ quý giá nhất không phải là bộ não của anh hay sao?”
Tôi ngơ ngác nhìn anh.
Tôi biết vào lúc này tôi nên động viên và khích lệ anh, nhưng tôi nhất thời lại không nói nên lời.
Người đàn ông này, rõ ràng đã trải qua rất nhiều khó khăn, cả trong gia đình lẫn sự nghiệp, nhưng sự phóng khoáng và tự tin vẫn không ngừng tỏa ra từ trong nội tâm thiện lương của anh.