Tiệc khai vị ở phía ngoài đại sảnh vốn đã rất sôi nổi.
Cậu mang tôi đi khắp nơi hàn huyên trò chuyện, không tránh khỏi việc phải giới thiệu tôi với mọi người. Phần lớn thời gian tôi chỉ cần gật đầu mỉm cười là được, nhưng cũng có một vài bà cô nhiệt tình quá mức, trực tiếp kéo lấy tay tôi, vẻ mặt tươi cười khen tôi từ đầu đến chân: “Ai nha, hóa ra đây là thiên kim nhà Trình Viễn à, tôi mới gặp mặt lần đầu tiên đấy, xinh đẹp như vậy, sao con không ra ngoài chơi nhiều hơn."
Tôi tiếp tục mỉm cười và giữ thái độ dè dặt.
Cậu tôi trả lời thay tôi: “Trước đây nó cứ học hành suốt, giờ mới bắt đầu đi làm.”
"Con bé học ở đâu vậy, mới đi du học trở về sao?"
"Học ở trong nước thôi, là tự mình thi đậu." Cậu tôi nói tên trường đại học của tôi, sau đó dì ấy lại tiếp tục khen một hồi, hỏi tôi ở lại Thượng Hải mấy ngày, để bà bảo đứa con trai mới đi du học về dẫn tôi đi chơi.
Cậu tôi cười rồi nói: "Sáng sớm ngày mai phải trở về, lát nữa lại nói. Chúng tôi đi chào hỏi nhà chủ nhà một chút."
Dứt lời, cậu vội vàng kéo tay tôi đi, vừa đi vừa nói: “Con trai bà ấy là một tay chơi có tiếng.” Ông nói ra một cái tên và dặn dò tôi vô cùng cẩn thận: “Nhớ kỹ cái tên này, sau này con có gặp phải thì trốn xa một chút."
Sau đó cậu lại tức giận nói: “Sao bà ấy có gan nhắc đến con trai mình, không sợ làm hại đến con gái nhà người khác hay sao. Sau này làm ăn với bà ta, cẩn thận một chút vẫn hơn, không chừng lại gặp phải sản phẩm kém chất lượng hay không đạt tiêu chuẩn gì đó."
Tôi cố nén cười an ủi cậu: “Coi như đã nhìn rõ con người của bà ấy rồi.”
Cậu tôi gật đầu đồng ý.
Cậu tôi đưa tôi đến chào hỏi người trong Thịnh gia. Nhân khẩu nhà họ Thịnh rất hưng thịnh, ngoại trừ lần trước nghe bố nói qua về Thịnh Bá Khải, còn có Thịnh Trọng Khải, Thịnh Thúc Khải và nhiều người khác, dù sao tôi chỉ cần làm theo chỉ dẫn của cậu gọi tên mọi người là được.
Thịnh Bá Khải là một người đàn ông trung niên mập mạp, có nụ cười thân thiện và tươi tắn: “Lão Nhiếp thật không phải người tốt, con trai ông ấy tôi đã gặp nhiều lần rồi, nhưng con gái thì lão lại đem giấu đi.”
Cậu tôi cười: “Hy Quang đang học ở Nam Kinh, nó không thích ra ngoài chơi cho lắm.”
"Giới trẻ ngày nay, ít ai có thể trầm tĩnh như vậy lắm." Vợ ông ấy mỉm cười nói với tôi: "Hành Kiệt nhà cô cũng trạc tuổi con, nó cũng rất trầm tính, sau này có dịp cô sẽ giới thiệu hai đứa với nhau."
...Thịnh Hành Kiệt?
Đó không phải là cấp trên của Dung Dung sao?
Trong lúc nghe mọi người trò chuyện, tôi dần trở nên lơ đãng, mắt bất chợt quét qua đám đông, tại sao vẫn không thấy Lâm Tự Sâm? Chẳng lẽ anh ấy tắc đường nên đến trễ?
Đang lúc tìm kiếm thì ngoài cửa chợt có động tĩnh, tim tôi đập thình thịch, lập tức quay đầu nhìn, quả nhiên, Lâm Tự Sâm đã đến.
Có lẽ vừa mới kết thúc chuyến bay đường dài, trên gương mặt anh vẫn còn chút mệt mỏi, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ sáng láng minh mẫn thường ngày, nhưng mỹ nam mệt mỏi vẫn có nét hấp dẫn riêng. Anh bị mấy vị khách nhiệt tình chặn lại ở lối vào để trò chuyện, anh đứng quay lưng về phía tôi, nở nụ cười lịch sự.
Tôi đứng ở phía xa quan sát anh.
Thực ra, đôi khi tôi cảm thấy, khi Lâm tiên sinh ở bên cạnh tôi và khi anh ấy ở một mình rất khác nhau. Có lẽ là do tư thế đứng thẳng quá mức, tạo cho người ta cảm giác ôn hòa nhưng lại có chút khó gần.
Ừm... tôi không thể mô tả rõ ràng được.
Chẳng hạn như bây giờ, nếu bữa tiệc hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp anh, ngay cả khi ánh mắt tôi bị anh thu hút ngay lập tức, có lẽ tôi cũng không đủ dũng khí để tiếp cận anh.
Cho nên…
Khó trách anh lại độc thân lâu như vậy!
Tôi nhịn không được muốn cười to.
"Hy Quang, con đang nhìn gì vậy?"
Nghe thấy cậu tôi hỏi, tôi quay đầu lại, đã nhìn thấy hai vợ chồng Thịnh Bá Khải đang nhìn chằm chằm Lâm Tự Sâm với vẻ mặt phức tạp. Cảm nhận được ánh mắt của tôi, họ quay đầu cười cười, lên tiếng chào, rồi đi tiếp đãi những vị khách khác.
Tôi lôi kéo cậu.
"Cậu, con đang nhìn anh ấy." Tôi chỉ vào Lâm Tự Sâm, "Cậu có biết người này không?"
Cậu tôi nhìn thoáng qua đã lập tức nhận ra, "Đã gặp qua một lần, anh ta là cháu ngoại của Thịnh tổng."
Thế giới thật nhỏ bé, nhưng cũng thật tuyệt vời.
“Vậy cậu dẫn con qua làm quen một chút có được không?”
Cậu tôi bị tôi làm cho giật nảy mình, kinh ngạc nhìn tôi: “Con, con muốn làm gì?”
Tôi trịnh trọng nói: “Không có gì, chỉ là anh ấy rất đẹp trai, con muốn anh ấy làm bạn trai của con.”
Tôi gật đầu nói thêm: “Cậu quên rồi sao, mẹ con bảo con đi tìm bạn trai, con thấy anh ấy cũng không tệ, nhìn rất hợp mắt.”
Trông sắc mặt cậu tôi không được khỏe lắm.
Tôi cố nén nụ cười, nhìn ông với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Cậu liếc trái liếc phải rồi hạ giọng nói: “Mẹ con bảo con đi tìm, nhưng con cũng không thể tùy tiện vớ đại một người bên đường như vậy.”
Tôi bào chữa: "Nào có vớ đại bên đường? Cậu xem, xuất thân và lai lịch của anh ta chúng ta đều biết, anh ta còn đẹp trai nữa, dường như phẩm hạnh cũng rất tốt."
Tôi thật sự không thể nhịn cười được nữa, lôi kéo người cậu đang bối rối của mình, đi về phía Lâm Tự Sâm. Vẻ mặt cậu tôi như thể đang hỏi “tôi ở đâu và đang làm gì?” nhưng không hề nghĩ đến việc kháng cự. Đúng lúc này, tôi nhìn thấy một ông lão mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn xuất hiện với sự hỗ trợ của một thanh niên trẻ tuổi.
Cậu tôi nhanh chóng níu tôi lại, thở ra một hơi dài: "Đợi chút nữa, đợi chút nữa, lão Thịnh tổng tới rồi."