• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vậy là cuối cùng Khương Duệ cũng nhìn thấy phòng của mình sau một hồi loay hoay trong bếp.

“Được rồi, được rồi.” Nó thở phào nhẹ nhõm.

Tôi nói một cách tự hào: “Không tệ phải không? Đây là thành quả sau nhiều lần thảo luận với nhà thiết kế nội thất đấy.”

Khương Duệ trông có vẻ sợ hãi: “Nhìn khu vực bên ngoài, em cảm thấy như mình sắp biến thành Chiến binh hồng kem đến nơi.”

“Bên ngoài cũng không quá hồng đâu.” Tôi hơi do dự quay sang hỏi Lâm Tự Sâm, “Đúng không?”

Lâm Tự Sâm suy nghĩ một chút rồi đáp: “Anh nhìn thấy thùng rác màu hồng, nhưng rất đẹp.”

"Màu hồng xám, hồng xám thì không tính là màu hồng."

"Ồ."

Hai người đàn ông cao lớn lập tức đồng thanh tán thành.

---

Lâm Tự Sâm tự giác hơn Khương Duệ, sau khi tham quan nhà, anh đi thẳng vào bếp.

"Anh có nấu được không?" Tôi lo lắng theo sau, dù sao Tiểu Phượng và Khương Duệ đều không phải người nhanh nhẹn cho lắm.

"Tất nhiên, trước đây anh còn thực hiện cả phẫu thuật, nấu ăn cũng không có gì ghê gớm." Lâm Tự Sâm tràn đầy tự tin.

Tôi: "……"

Tôi phải nói gì đây……

Tư thế của Lâm Tự Sâm khi vào bếp có vẻ tự tin và ung dung hơn Khương Duệ rất nhiều, cách anh thái rau cũng rất uyển chuyển và đẹp mắt, nhưng nếu chỉ làm cà chua xào trứng và tôm sốt dứa, thì anh thực sự không cần phải đem lý lịch bác sĩ phẫu thuật của mình ra để đảm bảo đâu...

---

Sau khi tất bật nấu nướng cả buổi chiều, cuối cùng chúng tôi cũng được ngồi vào bàn ăn lúc sáu giờ đúng. Đồ ăn mọi người nấu và đồ ăn mua về của Lâm Tự Sâm được đặt cùng với nhau, tạo thành một bàn đầy ắp thức ăn.

Tiểu Phượng cầm đũa lên chuẩn bị ăn, trong khi Khương Duệ nhìn bàn ăn và thở dài: "Không thể tưởng tượng được, chúng ta bận rộn lâu như vậy, chỉ làm ra được mấy món đơn giản vậy thôi."

"Đơn giản chỗ nào." Tôi gắp một miếng sườn heo mình nấu lên và ăn thử, rất hài lòng, "Em ăn miếng sườn xào chua ngọt này đi, rất chính tông."

Mọi người đều lần lượt động đũa. Sau đó, trên mặt của Tiểu Phượng và Khương Duệ đều lộ ra biểu cảm khó tả.

Biểu cảm này của họ là có ý gì, chẳng lẽ đồ ăn tôi nấu không ngon sao? Tôi hơi nghi ngờ và lấy một miếng khác, không có vấn đề gì cả, rất ngon là đằng khác.

Khương Duệ nhăn mặt, đau khổ nói: “Chị, chị đổ nửa hũ đường vào hả?”

“Không có.” Tôi nghiêm túc trả lời: “Có bốn năm muỗng thôi.”

Khương Duệ đem miếng sườn đưa đến trước mặt tôi: “Chị tự ăn đi, Nam Kinh tụi em không ăn đồ ăn ngọt như vậy, Vô Tích tụi chị quá khủng bố rồi.”

Tiểu Phượng đồng tình: “Khẩu vị quê tớ cũng thiên mặn, ở Nam Kinh còn tạm được, chứ lần đi Thượng Hải, tớ nghĩ đồ ăn Thượng Hải đã ngọt lắm rồi, không ngờ đồ ăn ở Vô Tích các cậu lại còn ngọt hơn nữa, ngọt một cách dị thường luôn."

Vừa nói, cô nàng vừa dùng vẻ mặt kinh sợ nhìn Lâm Tự Sâm đang ăn miếng thứ hai: "Có phải bạn trai cậu vì yêu mà hy sinh thân mình đấy chứ?"

Tôi lập tức nhìn sang Lâm Tự Sâm.

Anh đã ăn xong miếng sườn thứ hai một cách nhàn nhã, vô cùng chắc chắn khẳng định. "Tất nhiên là không, anh rất thích."

Tôi lập tức tự hào.

Nhìn xem, Lâm Tự Sâm thực sự biết cách ăn uống! Món ăn mà không có đường thì làm sao ăn được chứ! Ngay cả khi xào rau cũng cần thêm một chút đường thì mùi vị mới hấp dẫn được. Tuy rằng trước đây tôi chưa từng nấu ăn nhưng bản năng tôi vẫn biết cách chế biến, đây gọi là truyền đường vào trong huyết mạch!

Khương Duệ im lặng đưa mắt nhìn về phía hai món ăn do Lâm Tự Sâm làm: “Anh cũng cho thêm bốn năm muỗng đường, đúng không?”

“Không hề." Lâm Tự Sâm kiên quyết phủ nhận, "Anh rất nghiêm túc nêm nếm gia vị theo công thức."

Đôi đũa của Khương Duệ sắp chạm vào.

Lâm Tự Sâm lại bổ sung thêm nửa câu sau: "Nhưng lúc tìm kiếm công thức nấu ăn, anh đã tìm 'món ăn có vị ngọt'."

Khương Duệ đau đớn đặt đũa xuống, lấy tay che mắt vô cùng khoa trương, kêu rên: "Cuối cùng thì em đã biết tại sao anh Lâm lại mang đồ ăn làm sẵn ở bên ngoài về. Anh mang về không phải là đồ ăn, mà là chút lương tâm còn sót lại của anh ấy!"

Mọi người đều bật cười, tôi nâng cốc lên: “Được rồi, được rồi, lần sau mời mọi người ăn cơm tớ sẽ cho ít đường lại. Chúng ta cạn ly nhé? Chúc mừng tớ tân gia vui vẻ.”

Khương Duệ cũng nâng ly lên: “Cũng chúc mừng em tân gia “ké” vui vẻ.”

Mọi người cười đùa và đồng loạt nâng ly lên, bốn chiếc ly chạm vào nhau phát ra âm thanh giòn tan trên bàn.

---

Những món ăn do Lâm Tự Sâm mang đến đã cứu sống TIểu Phượng và Khương Duệ, mọi người đều ăn rất vui vẻ.

Sau khi ăn xong, TIểu Phượng phải về trước vì trường học của cô nàng có giờ giới nghiêm khi ra vào. Khương Duệ thì dự định sẽ sống ở đây, còn dọa mỗi cuối tuần đều tới, tất nhiên tôi rất hoan nghênh ý định này. Còn Lâm Tự Sâm, dĩ nhiên anh phải ra về khi đến giờ, với tư cách là chủ nhà đương nhiên tôi phải đi tiễn khách, sau đó anh lại đưa tôi về ~

Thế nên, hai cái tiểu khu chỉ cách nhau một con đường, mà phải mất hơn một giờ tôi quay trở lại nhà.

Vừa mở cửa vào cửa, tôi đã nhìn thấy Khương Duệ đang ngồi trong phòng khách, dáng vẻ như đang chờ tôi, trong lòng tôi lập tức có chút áy náy.

Khương Duệ quả nhiên hỏi: "Sao lâu vậy?"

"Là do... tránh camera."

"Ồ."

Chỉ "ồ" thôi à? Sao nó không hỏi tại sao tôi lại phải tránh camera?

“Em có chuyện gì sao?” Tôi tò mò tiến lại gần nó.

Vẻ mặt Khương Duệ rất kỳ quái: "Chị, lúc nãy chị xuống lầu mà quên vứt rác, em đã vứt giúp chị rồi."

“Ồ.” Đây là đang muốn chê trách tôi sao? "Vất vả cho em rồi?"

"Sau đó ở dưới lầu, em nhìn thấy anh Trang."

---

Tác giả có lời muốn nói:

Năng lượng mặt trời Quang Tự, tôi rất thích cái tên này ~

Các chương tuần sau sẽ dài hơn một chút ~ Hẹn gặp lại các bạn vào thứ Hai tuần sau ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK