• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tự Sâm thực sự không khách khí, tôi nói giúp anh chuyển sách, anh thực sự để tôi chuyển.

Mặc dù anh đang bê một hộp lớn còn tôi chỉ bê một hộp nhỏ, nhưng sách rất nặng mà, đúng không? Tôi vừa thở hổn hển vừa chuyển vào trong nhà, sau đó anh còn nhờ tôi sắp xếp từng quyển một lên trên giá sách.

Tôi phải nhón chân mới có thể đặt hết sách lên giá được, trong lúc đó không quên phê bình: “Tài xế miễn phí kiêm công nhân vận chuyển, đủ tiêu chuẩn làm nhà tư bản.”

Sau khi đặt xong quyển sách cuối cùng lên giá sách, tôi phát hiện ra tất cả những cuốn sách anh mang về lần này đều là sách y học, trông cũng không còn mới. Tôi tiện tay cầm lấy một quyển rồi giở ra xem, thì ra là giáo trình khi anh học đại học, trên trang bìa có ghi tên anh —— Lâm Tự Sâm, lớp xx, Y học lâm sàng.

"Đây là giáo trình khi học đại học của anh phải không?"

"Phải."

Lật qua lật lại một lúc, đột nhiên lại rơi ra một mảnh giấy, tôi cúi xuống nhặt, thì ra là thời khóa biểu, chữ viết đầy hết cả trang. Tôi nhìn lướt qua, cảm thấy kinh sợ: “Lịch học của anh dày đặc thế à?”

"Sinh viên y khoa, không có gì lạ." Lâm Tự Sâm cầm lấy mảnh giấy trong tay tôi, anh nhìn xuống, dưới ánh đèn hàng lông mi của tạo một mảng bóng râm.

Tôi yên lặng nhìn anh, nhớ anh đã từng nói anh vào đại học từ rất sớm, trong đầu tôi liền hiện ra hình ảnh một thiếu niên đang hăng hái ôm sách bước vào Học viện y học.

Tôi nhẹ giọng hỏi anh: "Lâm Tự Sâm, lão sư nói anh muốn bắt đầu lại từ đầu, là có ý gì? Anh muốn quay lại bệnh viện sao?"

Lông mi anh khẽ nhúc nhích, nhưng không trả lời tôi ngay. Anh cầm lấy quyển sách trên tay tôi, lật qua vài cái, kẹp thời khóa biểu vào, rồi đặt giáo trình lại chỗ cũ.

Ánh mắt anh nhìn lên giá sách, như thể đang nhìn vào một thời không xa xôi nào đó, "Anh có trí nhớ rất tốt, em tin không, thời còn đi học, tất cả sách ở đây anh đều có thể nhớ hết."

Tôi khiếp sợ nhìn lên giá sách, nhiều sách như vậy, còn dày như vậy?

...Tôi không tin lắm.

Lâm Tự Sâm nhướng mày: "Hiện giờ chắc vẫn còn nhớ một chút, em thử xem?"

Thử thì thử, tôi cũng chẳng thiệt gì. "Cá cược không?"

"Được."

“Vậy nếu em thắng thì sao?”

"Em muốn lấy gì tùy em."

“Ồ.” Tôi quay mặt đi, giả vờ bình tĩnh, bắt đầu nghiêm túc chọn sách. Chọn cuốn gì đây? Ánh mắt tôi đảo qua đảo lại trên giá sách, đột nhiên mắt tôi sáng bừng lên.

Tôi lập tức lấy quyển sách đó ra, quơ quơ trước mặt anh, "Tôn Tư Mạc, ‘Bộ Cấp Thiên Kim Yếu Phương’*, Trung Y, văn ngôn văn, anh nhanh nhận thua đi."

*Bộ Cấp Thiên Kim Yếu Phương: dịch nghĩa là “Các đơn thuốc khẩn cấp đáng giá ngàn vàng”, gồm 30 tập, được xem là Bách khoa toàn thư lâm sàng đầu tiên ở Trung Quốc.

Lâm Tự Sâm đầu hàng ngay trong tích tắc, "Cái này thực sự không được."

Tôi vô cùng đắc ý: “Sao anh lại có sách về Trung Y?”

“Sách y học kinh điển như vậy đương nhiên phải có, nhưng anh chỉ nhớ được ‘Đại Y Tinh Thành’ mà thôi."

*Đại Y Tinh Thành: có thể hiểu là y đức của người bác sĩ. Đây là quyển một của Bộ Cấp Thiên Kim Yếu Phương.

"Đại Y Tinh Thành? Ở đâu? Này, đừng nói em lợi dụng cơ hội hay gì nhé, anh đọc lên cho em nghe, nếu không sai chữ nào, xem như anh thắng."

“Quyển một, Y Học Chư Luận, mục hai.”

Tôi mở sách ra tìm kiếm một lúc, "Em tìm được rồi, bắt đầu thôi."

Anh khẽ mỉm cười, thấp giọng đọc: “Khi chữa trị cho người bệnh, tâm phải tĩnh, vô dục vô cầu. Trước hết, phải có một tấm lòng từ bi thấu hiểu, phải hết lòng cứu giúp cho người đang chịu đau khổ. Nếu có người bệnh đến xin cứu giúp, không được phân cao thấp sang hèn, già trẻ đẹp xấu, oán thân thiện bạn, không phân biệt sắc tộc, thông minh hay ngu dốt, tất cả phải được đối xử bình đẳng, giống như người thân. Không được nhìn trước ngó sau, lo được lo mất, không tiếc thân mình để cứu người. Nhìn thấy người khác đau khổ cũng như chính mình đau khổ. Tận tâm tận lực, chịu cực chịu khổ, không quản ngày đêm, đói khát mệt nhọc, hết lòng cứu người, không nghĩ đến danh lợi phù phiếm. Chỉ có như vậy, mới là một bậc đại y cho bá tánh, nếu không chính là phường trộm cắp chỉ biết lừa gạt lòng tin người khác."

Khi anh vừa mới bắt đầu đọc, tôi còn nghiêm túc đối chiếu từng chữ, nhìn xem có sai sót gì không. Nhưng vừa đọc được hai ba câu, tôi hoàn toàn bị lời tuyên thệ trong quyển Trung y này làm cho choáng ngợp, nhất thời không còn ý định hơn thua gì nữa mà chỉ cảm thấy một sự rung chuyển từ tận đáy lòng.

Anh ngừng lại, căn phòng bất chợt rơi vào im lặng. Tôi cúi đầu cẩn thận đọc lại những dòng này một lần nữa, sau đó mới thở ra một hơi: “Bác sĩ là một nghề vĩ đại.”

“Không nói tới chuyện vĩ đại, nhưng anh có rất nhiều đồng nghiệp, họ đều rất đáng tin và tận tâm trong công việc.” Anh dừng lại một chút rồi nói: “Khi anh thi đại học, ban đầu anh đã định nộp đơn vào Học viện Ngoại thương.”

Tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên.

“Nhà em có kể em nghe chuyện của bố mẹ anh chưa?”

Tôi gật đầu, suy nghĩ một lúc, rồi đưa tay về phía anh.

Anh mỉm cười nắm tay tôi: “Không sao cả, chuyện đã qua lâu rồi, em có muốn nghe anh kể không?”

“Anh có muốn kể không?” Tôi thận trọng hỏi.

Anh nắm lấy tay tôi, dẫn tôi đến bên chỗ máy lọc nước trong phòng khách, rót cho tôi một cốc nước, “Có lẽ sẽ hơi dài đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK