Tôi rời bệnh viện, cố gắng kìm nén tâm trạng phấn khích của mình.
Khi trở lại xe, bố tôi nâng vách ngăn giữa lái xe và hành khách lại rồi hỏi: “Con hăng hái đến thăm Thịnh lão gia như vậy, có phải vì bản hợp đồng đó không?”
“Không phải.” Tôi thẳng thừng phủ nhận: “Con chỉ muốn đến thăm Thịnh gia gia thôi.”
“Con nói thật đi."
Sau đó tôi mới thừa nhận: “Sẵn tiện nên con nói luôn.”
"Sao con không nói với bố?"
Ai thèm nói với bố?
Tôi qua loa nói: “Con không biết giữa bố và ông ta đã trao đổi với nhau những lợi ích gì, nếu bố thẳng thừng từ chối, liệu con còn cơ hội nói ra không? Hơn nữa khi tiếp quản, khó tránh phải điều chỉnh lại những hợp đồng trước đây, gây ra nhiều tranh cãi. Hiện tại chuyện này không phải do con khơi mào, do chú Thịnh hiểu lầm con trước, con tức giận nên mới nói ra."
Bố nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi: “Con không sợ sau này Thịnh Bá Khải sẽ ghi thù và gây khó dễ cho con sao?”
“Phải giải quyết chuyện này, chắc chắn ông ta sẽ không thể nào vui cho được, hôm nay đã là thời điểm thích hợp nhất. Về sau, ông ta còn phải đề phòng rất nhiều người, chúng ta và ông ấy không có xung đột lợi ích trực tiếp, ông ta không nên lãng phí công sức."
"Tại sao không? Tiểu tử đó..." Bố tôi nói một cách miễn cưỡng.
Tôi không định nói với bố về việc “tiểu tử đó” muốn chuyển nghề, “Việc đó tùy anh ấy quyết định. Chuyện sau này để sau này rồi nói, chẳng lẽ chú Thịnh không cần lợi ích lâu dài hay sao? Đương nhiên chuyện trước mắt mới quan trọng."
Bố nghe xong, đột nhiên lạnh lùng hỏi: “Những chuyện này, là phải cậu ta nói cho con biết?”
Tại sao mọi người đều nghĩ tôi không thể tự mình suy nghĩ ra vậy?
Tôi tức giận nói: “Chút chuyện nhỏ này cũng cần anh ấy nói sao? Anh ấy hoàn toàn không biết, chờ khi làm xong, con sẽ cho anh ấy một bất ngờ.”
Bố chợt bật cười, làm tôi vô cùng bối rối.
“Không quan trọng là lớn hay nhỏ, nguyên tắc trong xử lý công việc và kinh doanh đều như nhau, chẳng qua là biết nắm bắt cơ hội và đánh giá người khác. Con gái ta đã làm được mà không cần ai chỉ dạy, có lẽ là được thừa hưởng gen từ ta.”
“…Nếu có thừa hưởng đi nữa thì cũng từ mẹ, liên quan gì đến bố.”
Bố không quan tâm đến lời tôi nói mà đắm chìm trong tính toán của chính mình, “Chắc chắn Thịnh Bá Khải sẽ cảm thấy khó chịu một thời gian, nhưng con trai ông ta bất tài, sao có thể đổ lỗi cho người khác. Bố dự định xử lý chuyện hợp đồng thế nào?"
"Thịnh gia gia đã biết, vậy chắc chắn không cần thông qua kiện tụng để chấm dứt hợp đồng. Còn sau này..." Tôi nghiêm túc suy nghĩ, "Mặc dù quyền chủ động nằm trong tay chúng ta, nhưng không phải không có nơi để chúng ta lấy lòng nhằm xoa dịu tình hình."
Bố tôi trở nên hứng thú, "Con nói đi."
"Chất lượng sản phẩm của họ rất ổn định, nhà máy lại gần chỗ chúng ta, cho nên chi phí vận chuyển thấp. Nếu bọn họ chịu nhượng bộ ở một số phương diện khác, chúng ta vẫn có thể tiếp tục hợp tác. Trước đây cổ phần thuộc về bố, chuyện quá khứ không tiện điều tra kỹ càng, nhưng tương lai..."
Trong tương lai, làm thế nào để bảo vệ lợi ích của công ty?
Đầu óc tôi nhanh chóng suy nghĩ, không dễ để thương lượng một mức giá thấp hơn thị trường, vậy thì...
"Thời hạn thanh toán!" Tài vụ Tiểu Nhiếp lập tức online, "Chúng ta hãy đề xuất một thời hạn thanh toán dài hơn. Dù sao chúng ta cũng có quan hệ với nhà họ Thịnh, họ không lo chúng ta sẽ bỏ trốn. Thời gian thanh toán dài hơn xem như là đang hỗ trợ hậu bối khởi nghiệp. Tiếp theo hãy để bộ phận pháp lý liên hệ với họ, chuyện sau đó con hoặc Lâm Tự Sâm sẽ giải quyết..."
"Tốt!"
Một tiếng thở dài nặng nề cắt ngang lời tôi, khi định thần lại, tôi thấy bố có vẻ như cười như không.
“Con gái ngoan của ta…” Ông lẩm bẩm điều gì đó mà tôi không nghe rõ, “Hôm nay con khoan trở về, hai ngày tới ở Thượng Hải, ta có vài bữa tiệc phải tham gia, con hãy đi cùng."
Theo bản năng tôi muốn từ chối ngay lập tức, nhưng nhớ đến cuộc điện thoại với mẹ vào tháng trước, tôi bỗng dưng do dự.
Bố thấy tôi im lặng, ông nói: “Qua cầu rút ván, sử dụng xong liền vứt bỏ? Tiểu Nhiếp tổng, không thể làm việc như vậy.”
Tôi không khỏi có chút mềm lòng, nhưng vẫn kiên quyết nói: “Con muốn hỏi mẹ trước đã.”
---
Cuối cùng, sau khi được mẹ cho phép, tôi đã theo bố đến bữa tiệc của ông. Đa số khách mời đều là bạn bè kinh doanh của bố, ngoài ra còn có hai nhà sưu tập nổi tiếng. Sự xuất hiện của tôi làm mọi người không khỏi tò mò, vài người quen cũ còn nói đùa với bố, sao hôm nay lại cam lòng đưa cô con gái mà ông luôn giấu kỹ đi ra ngoài.
Bố tôi hào hứng nói: “Tốt nghiệp rồi, nên ra ngoài làm việc.”
Tôi còn nhỏ tuổi, không ai mời rượu nên vẫn khá thoải mái, chỉ ngồi bên cạnh ăn uống, thỉnh thoảng nhắn tin cho mẹ và Lâm Tự Sâm, đôi khi lại trò chuyện với người khác. Bố tôi đã uống hơn nửa cân Mao Đài, nửa sau bữa tiệc ông đã say khướt, vừa xưng huynh gọi đệ vừa moi tim móc phổi ra nói chuyện với mọi người. Nhưng khi bữa tiệc vừa kết thúc và trở lại xe, trong giây lát ông đã tỉnh táo trở lại.
…Nhiếp tổng dường như rất có tài diễn xuất đó.
Bố hỏi tôi sống ở đâu, muốn đưa tôi về. Tôi nói địa chỉ nhà cho bố và lịch sự hỏi ông đang ở đâu. Mặt ông lập tức tối sầm lại, nói: “Khách sạn. Mẹ con đã lấy hết nhà ở Thượng Hải.”
…Tốt lắm!
Không hổ danh là mẹ tôi!