• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khoảng mười phút thảo luận về cách thức phẫu thuật, camera chuyển cảnh, bác sĩ Lâm đã khử trùng tay, sau đó thay áo phẫu thuật, đeo khẩu trang và găng tay dưới sự hỗ trợ của y tá.

Video này được quay rất chi tiết, bao gồm cả việc kiểm tra và sắp xếp dụng cụ phẫu thuật, toàn bộ đã hoàn tất.

"Bắt đầu nào."

Bác sĩ Lâm trong ống kính nói một cách thận trọng và bước về phía bàn phẫu thuật.

Dù biết rằng ca phẫu thuật chắc chắn sẽ thành công nhưng tôi đột nhiên lại cảm thấy lo lắng. Nào ngờ ngay khi ống kính mới chuyển tới cảnh não bệnh nhân đang được khử trùng, Lâm Tự Sâm đã di chuột để tắt video!

Tôi lập tức quay đầu lại, Lâm Tự Sâm nhướng mày: “Không phải em nói chỉ muốn xem đoạn đầu và đoạn cuối sao?”

Dù tôi nói như vậy thật... nhưng...

Tôi chưa kịp nghĩ ra lý do để nói thì Lâm Tự Sâm đã bấm mở video cuối cùng, tua đến phần cuối cùng của ca phẫu thuật.

"Dài quá, em phải đi ngủ sớm, xem phần cuối cùng đi." Lâm Tự Sâm bên cạnh nói.

"Phạm vị trong tầm nhìn đã được làm sạch, tôi sẽ bắt đầu sử dụng kính hiển vi." Bác sĩ Lâm trong video nói.

Lúc này, bác sĩ Lâm đẹp trai đã không còn đẹp trai như trước, tuy giọng nói và đôi tay vẫn vững vàng nhưng trên trán đã xuất hiện lấm tấm mồ hôi, giọng cũng trở nên khô khốc và khàn khàn.

Sau đó, camera chuyển cảnh, anh bước ra khỏi phòng phẫu thuật và bắt đầu trình bày về ca phẫu thuật với mấy người thân tóc đã bạc trắng của bệnh nhân. Anh nói một cách rất thận trọng nhưng người nhà bệnh nhân trông vô cùng vui mừng. Nói xong vài câu, mấy người thân lớn tuổi ăn mặc mộc mạc nhưng sạch sẽ thậm chí còn che mặt lại bật khóc vì sung sướng.

"Gia đình họ không phải là người Thượng Hải, họ đã đi cả chặng đường dài đến Thượng Hải để tìm cách chữa trị. Bọn họ đều đã quá mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, khi nghe tin phẫu thuật thành công họ đã rất phấn khởi. Hiện bệnh nhân đã có thể sống một cuộc sống bình thường. Trước Tết, anh ấy còn email cho anh, nói rằng bố mẹ anh ấy vẫn khỏe mạnh, anh ấy đang hồi phục rất tốt, đã có thể làm vài việc nhẹ. Nếu tiếp tục cố gắng, họ có thể trả hết nợ trong hai năm nữa.”

Tôi cảm thấy xót xa, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hạnh phúc. Tôi lặng lẽ đưa mắt nhìn Lâm Tự Sâm, anh đang chăm chú nhìn vào màn hình, khi nói trên môi còn nở nụ cười, cũng không nhìn vào mắt tôi.

Lúc này, trong video, bác sĩ Lâm đang vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn nở một nụ cười nhẹ nhõm. Anh mời người nhà bệnh nhân ngồi xuống và nhẹ nhàng, kiễn nhẫn giải đáp mọi câu hỏi của họ. Anh liên tục an ủi và động viên họ, đầu mày khóe mắt đều tràn đầy sự thỏa mãn sau khi đã cố gắng hết sức.

Tôi đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, đây có phải là điều anh đã nói với tôi: “Chuyên tâm và đầu tư công sức vào một việc sau đó hoàn thành nó, đó là một loại hạnh phúc không gì sánh bằng.”?

Có lẽ đúng vậy.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh tràn đầy thỏa mãn và tự hào về thành tựu mình đặt được như lúc này.

Bác sĩ Lâm của tôi từng là một người bác sĩ nghiêm túc và có trách nhiệm nhất trên thế giới này, giờ đây anh không thể bước lên bàn phẫu thuật nữa nhưng anh đang dự định làm những điều vĩ đại khác.

Đáng ra anh nên quay lại ngành y càng sớm càng tốt, thay vì lãng phí thời gian ở nơi mà anh không có hứng thú.

Ý nghĩ này đột nhiên cắm thẳng vào sâu trong ý thức của tôi.

Tuy nhiên, tôi không nói thẳng ra, vì nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Lâm Tự Sâm sẽ không mặc kệ tất cả mà rời khỏi công ty, anh chỉ rời đi khi công ty đã đi vào quỹ đạo ổn định.

Anh chính là một người có trách nhiệm như vậy.

Nhưng việc này sẽ mất bao lâu? Nửa năm? Một năm? Đến lúc đó, liệu có chuyện gì khác xảy ra khiến anh không thể rời đi không?

---

Đôi khi tôi cũng tự hỏi, tại sao Lâm Tự Sâm lại thích tôi?

Có lẽ vì anh đã có ấn tượng tốt với tôi trong bữa tiệc của mẹ nuôi, sau đó vì vụ tai nạn xe hơi, nên lại có chấp niệm.

Nhưng, nền tảng này chẳng phải rất yếu sao?

Mặc dù vận khí của anh ấy rất tốt và tôi cũng không tính là tệ, trên lý thuyết anh nên ngày càng thích tôi hơn, nhưng tôi cũng có một số khuyết điểm nhỏ, chẳng hạn như hơi lười biếng... Mặc dù cái này cũng không tính là khuyết điểm... Nhưng Lâm Tự Sâm là một người vừa chăm chỉ vừa nỗ lực, chính là kiểu người đã có thiên phú lại còn cố gắng. Thời gian lâu dài, liệu anh có cảm thấy tôi là người không có chí tiến thủ hay không?

Mặc dù tôi hoàn toàn tin tưởng rằng anh sẽ không làm tổn thương tôi trong bất kỳ hoàn cảnh nào, nhưng chuyện tình cảm không thể chỉ dựa vào nhân phẩm của người kia, như vậy cũng thật không công bằng với đối phương.

---

Video đã kết thúc, khép lại là cảnh bóng lưng mờ nhạt đang rời đi của Lâm Tự Sâm và các y tá.

Lâm Tự Sâm tắt video, bắt đầu nén lại rồi gửi email cho giáo sư.

Tôi im lặng nhìn anh bận rộn, không hiểu sao trong lòng lại nảy sinh ra một cảm giác thôi thúc phải làm việc thật chăm chỉ.

Không chỉ vì anh, cũng không chỉ vì muốn người bên cạnh có thể sớm được làm điều mình muốn, mà còn vì chính tôi cũng muốn bản thân mình trở nên tốt hơn.

Tôi muốn trải nghiệm niềm vui sau khi làm việc hết sức mình, tôi muốn nhận được nhiều lời khen và công nhận hơn, và tôi muốn một ngày nào đó Lâm Tự Sâm sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt sáng ngời, như cái cách tôi nhìn anh trong video vừa nãy. Tôi muốn ở bên một người tỏa sáng như vậy, không chỉ để người đó làm tôi chói mắt.

Đúng vậy!

Tôi đột nhiên đứng dậy nói: “Lâm Tự Sâm, ngày mai chúng ta không ở Thượng Hải chơi nữa, sáng mai sau khi ăn sáng xong, chúng ta về Tô Châu đi.”

Lâm Tự Sâm còn chưa gửi xong email, nghi hoặc nhìn tôi: "Không phải em nói muốn đến nhà hàng mà bạn cùng lớp giới thiệu sao?"

"Lần sau vậy."

"Sao đột nhiên em lại muốn về sớm thế?"

"Em muốn quay về để tăng ca!"

Có lẽ do thái độ của tôi quá kiên quyết, cho nên Lâm Tự Sâm cẩn trọng đưa ra đề nghị: "Vẫn kịp thời gian để ăn một bữa cơm chứ?"

"Không được, anh không hiểu em, nếu không nhanh lên, khí thế này sẽ tan biến mất!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK