Nhà anh có biết là anh đang vu khống nó như thế này không...
Sau khi biết nhà tôi chỉ có một phòng dành cho khách và đã được dành cho Khương Duệ, nhà của Lâm Tự Sâm đã may mắn thoát khỏi kiếp nạn rò rỉ nước...
---
Bữa tiệc tân gia nhỏ hôm thứ bảy tôi không mời nhiều người, ngoài Lâm Tự Sâm ra, chỉ có lão đại, Tiểu Phượng và Khương Duệ, kết quả lão đại có việc bận nên không đến được, cho nên chỉ có bốn người ngồi ăn cơm.
Với số người ít như vậy, mọi người đều nhất trí sẽ tự mình nấu ăn, mỗi người nấu một hoặc hai món. Lâm Tự Sâm và Khương Duệ đều có việc vào buổi chiều nên sẽ đến muộn, còn Tiểu Phượng có nhiều thời gian rảnh nên đã đến sớm để giúp tôi chuẩn bị.
Sau khi làm xong món salad dưa chuột, cô nàng vui vẻ chạy biến đi.
Tôi: "……"
Tôi chưa từng thấy ai ăn bớt nguyên vật liệu nhiều như vậy.
---
Tuy nhiên, cô nàng vẫn có chút áy náy, sau khi đi một vòng quanh nhà, cô nàng quay lại cửa nhà bếp với túi đồ ăn vặt trên tay: "Dưa Hấu, cậu định nấu món gì thế?"
"Tớ sẽ nấu sườn xào chua ngọt và rau xanh xào mì căn, đều là món đặc sản của Vô Tích."
"Quá giỏi, thậm chí còn có thịt!"
“Nếu không thì sao, tớ nấu món rau luộc nhé? Không biết ai đã đề xuất việc tự nấu ăn đầu tiên nữa.” Tôi phê phán cô nàng.
“Ha ha, thực tế lại khó hơn tưởng tượng.” Tiểu Phượng hóm hỉnh đổi chủ đề, “Đúng rồi, cậu không có mời bọn lão đại và Tư Tịnh sao?”
"Tớ đã mời lão đại rồi, cậu ấy có việc nên không đến được. Chẳng phải tớ đã nói với cậu, tớ không có mời bọn Dung Dung và Tư Tịnh sao?"
Bị Tiểu Phượng hỏi, tôi mới nhớ ra trước đó tôi đã hứa sẽ mời bọn họ ăn cơm. Đã hứa thì phải giữ lời, tôi dừng việc đang làm lại, suy nghĩ một lát rồi nói: “Trưa mai tớ mời mọi người ra ngoài ăn bữa cơm, giờ cậu đang rảnh thì giúp tớ hẹn với bọn họ đi, nhưng cậu và lão đại cũng đừng nhắc đến việc tớ mời mọi người đến nhà ăn hôm nay đấy."
Nhân tiện, bên phía Dung Dung, tôi cũng muốn xác nhận tình hình hiện tại của cậu ta một chút.
---
Mặc dù tôi ít khi vào bếp nhưng nấu ăn theo công thức dường như cũng không khó, chỉ là tốc độ hơi chậm và phòng bếp hơi bừa bộn một chút. Sau khi hoàn thành xong kiệt tác của mình, cuối cùng Khương Duệ cũng tới, vừa bước vào cửa nó đã bị tôi đẩy vào bếp.
Đối với việc này, Khương Duệ phản đối rất mạnh mẽ: “Ít nhất cũng để em đi xem phòng của mình trước đã.”
"Em nhanh làm việc đi, chờ Lâm Tự Sâm tới chúng ta sẽ cùng đi xem phòng."
“Thế à?” Thằng bé trông có vẻ thất vọng, “Bây giờ em thậm chí còn không có quyền thăm phòng riêng của mình sao?”
Tôi: "...Đừng phát minh ra những quyền lợi kỳ quái như vậy nữa."
---
Tôi bận rộn hơn một tiếng đồng hồ, vừa định nghỉ ngơi một lát thì Khương Duệ lại không chịu buông tha cho tôi, kéo tôi đến giúp nó.
Dường như nó định thách thức bản thân mình, từ đầu đã làm món cánh gà sốt trứng muối có độ khó cao, bởi vì cần phải chiên giòn nên toàn bộ quá trình diễn ra rất gay cấn. Tôi đứng bên cạnh nó, một hồi đưa cái này, một lát lại chuyền cái kia, vừa phải tránh dầu bắn tung tóe, còn hỗn loạn hơn cả việc tự mình nấu.
Khi gần xong, Lâm Tự Sâm gọi điện tới, tôi không rảnh tay nên bật loa ngoài. Giọng nói trầm ổn của Lâm Tự Sâm truyền đến: “Anh đang ở dưới lầu, em xuống đón anh được không?”
Đúng là càng ngày càng biết cách ra vẻ mà, lại còn muốn tôi xuống đón. Nhưng tôi làm gì có thời gian, "Anh có thể nhập mật khẩu để sử dụng thang máy lên lầu. Đầu tiên, anh nhập số căn hộ của em, sau đó mới đến mật khẩu. Mật khẩu là... anh đoán xem, có bốn chữ số."
Tôi không cúp máy, Lâm Tự Sâm cũng vậy, vì vậy tôi nghe thấy tiếng bấm nút thang máy, tiếp theo sau là một giọng nữ máy móc: "Sai mật khẩu, vui lòng nhập lại."
"...Anh thực sự không nhớ ngày sinh nhật của em." Tôi ngay lập tức buộc tội anh.
Lâm Tự Sâm còn tỏ ra thất vọng hơn cả tôi: “Anh nghĩ em để anh đoán là do có điều gì đó đặc biệt.”
“Vậy nên anh đã nhập cái gì?”
"Sinh nhật của anh."
"..."
Khương Duệ đang đứng cạnh bếp, bật cười lớn.
Tôi không nói nên lời, lau tay, cúp điện thoại rồi đi ra mở cửa. Khương Duệ đã làm xong món cánh gà, nó đi theo sau tôi nhiệt tình nhận xét: “Vị đại ca này có vẻ khá thú vị.”
Nó vẫn lẽo đẽo theo đuôi, "Làm sao bây giờ, lần đầu gặp mặt, em có hơi căng thẳng. Lỡ như anh ấy không qua được bài kiểm tra của em thì sao?"
Tôi tức giận: “Đứng sang một bên, ai cho phép em kiểm tra.”
"Không cho thì thôi, chị hung dữ làm gì?" Nó lẩm bẩm: "Nhưng mà chị, chị làm biếng tới nỗi lấy ngày sinh nhật của mình ra làm mật khẩu luôn hả. Vậy nếu người ta biết ngày sinh của chị thì có thể vào được nhà luôn rồi?"
"Ở đây có ai biết chị mày đâu."
"Cũng đúng."
Tiểu Phượng nghe thấy chúng tôi ồn ào, nhiệt tình chạy từ phòng khách tới: "Có chuyện gì vậy? Mọi người muốn xếp hàng để chào đón à?"
---
Lâm Tự Sâm, người đang khoan thoai đến muộn, vừa bước ra khỏi thang máy, lập tức nhìn thấy cửa nhà rộng mở và ba người đang háo hức chờ anh.
Anh bước chậm lại một chút, hỏi tôi: "Sao vậy? Cửa nhà em không cần nhập mật khẩu à? Anh có thể tự mở, lần này anh sẽ không nhập ngày sinh của mình nữa."
Mọi người lập tức bật cười, bầu không khí thoáng chốc trở nên thoải mái hơn.
Tôi giới thiệu từng người một: “Giới thiệu với mọi người một chút, đây là Lâm Tự Sâm, bạn trai của tớ. Tiểu Phượng, bạn học đại học của em, lần trước anh đã gặp trong tiệc cưới của lão đại. Còn đây, là em trai ngốc nghếch của em, Khương Duệ, hiện đang học ở đại học F.”
"Độ khó của kỳ thi tuyển sinh đại học ở Giang Tô, anh đã nghe nói nhiều, cơ hội để đỗ vào đại học F có thể nói là vạn người chọn một, sao có thể gọi là ngốc nghếch được?"
Lâm Tự Sâm luôn biết cách nói chuyện, chỉ một câu đã khiến đuôi của Khương Duệ dựng thẳng lên. "Ha ha, bình thường thôi, may mắn mà thôi."
Sau khi giới thiệu xong, tôi mới nhận ra trên tay Lâm Tự Sâm vẫn đang cầm hai túi nhựa lớn, trên túi còn in tên nhà hàng, hai mắt tôi lập tức sáng lên, "Đây là cái gì? Anh mua đồ ăn mang về sao?"
"Anh đi ngang qua một nhà hàng Quảng Đông nổi tiếng, nên mua vài món đặc sản của họ mang về."
Tôi đã nói Lâm Tự Sâm trước giờ đều rất biết cách làm việc, bây giờ dù mọi người có nấu ăn không ngon cũng không sao, vì đã có đồ ăn khác!
“Đưa cho em, em cầm cho.” Tôi nhiệt tình cầm một túi nhựa lên nhìn xem, bên trong có ba hộp lớn, hai túi chắc là được sáu hộp! Bỗng dưng, tôi không có nguyên tắc nói: “Mật khẩu thang máy là do dì Hoàng thiết lập với ban quản lý tòa nhà, nhưng nếu có nhiều đồ ăn ngon như thế này, đổi thành sinh nhật của anh cũng không tồi.”
Khương Duệ im lặng than trời, "Chị, không phải chị nói khi anh Lâm đến chúng ta có thể cùng nhau tham quan nhà sao? Nhanh lên, nhanh lên.”