Tôi thề là tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, không ngờ Lâm Tự Sâm lại bỏ công việc sang một bên, hào hứng kể cho tôi rất nhiều chuyện, đại khái như ——
Bởi vì anh đã có người nuôi, nên không cần phải cân nhắc nhiều đến vấn đề thu nhập, có rất nhiều hướng để lựa chọn, chẳng hạn như ngành thiết bị y tế cao cấp, hoặc tham gia nghiên cứu cơ bản kết hợp với giảng dạy và đào tạo, hoặc thậm chí là học lại để theo nội khoa.
Lão sư hy vọng anh sẽ tham gia nghiên cứu khoa học tại trường đại học, chính anh cũng cảm thấy rất hứng thú, nhưng đồng thời anh cũng quan tâm đến ngành thiết bị y tế cao cấp.
Tôi biết rất nhiều thiết bị y tế loại lớn đều là hàng nhập khẩu, nhưng hôm nay khi nghe anh nói, tôi mới biết tỷ lệ sản phẩm nhập khẩu lên đến hơn chín mươi phần trăm. Những thiết bị nhập khẩu đắt tiền này đã đẩy chi phí y tế lên mức cao, tiền bảo hiểm y tế hàng năm phần lớn đều rơi vào túi các công ty ngoại quốc. Trong khi đó, các công ty thiết bị y tế nội địa phần lớn đều bắt đầu muộn, họ phải đối mặt với nhiều sự cạnh tranh và áp lực, dẫn đến tốc độ phát triển rất chậm.
Khi nghe xong, tôi cảm thấy hướng đi nào cũng rất ý nghĩa, lo lắng hỏi: “Vậy anh đã đưa ra quyết định chưa?”
"Vẫn chưa. Anh sẽ không rời đi trong thời gian ngắn để quan sát tình hình của Song Viễn. Sau này..." Lâm Tự Sâm tỏ ra vô cùng bối rối, "Anh cảm thấy mọi ngành nghề đều cần đến anh, thật sự là cung không đủ cầu."
Tôi: "…"
Người ta thường nói, trước và sau khi yêu đàn ông cứ như hai người khác nhau, hình như đúng là vậy. Nhưng có phải tôi đang nhìn anh với một “bộ lọc” riêng không? Sao tôi lại cảm thấy anh ấy vừa khôi hài lại dễ thương vậy?
Lâm Tự Sâm đương nhiên không hài lòng với dáng vẻ không nói nên lời của tôi, nhướng mày hỏi: "Anh nói sai chỗ nào à?"
Dáng vẻ này của tôi là do tôi đang cảm thấy không ổn, được chưa?
“Nơi nào cũng được, mọi người đều rất cần anh.” Tôi qua loa nói với anh.
"Cảm ơn đã công nhận. Còn em thì sao?"
Tôi? Tôi cái gì cơ?
Tôi chớp mắt, trong đầu chậm chạm tiêu hóa mất nửa ngày, mới nhận ra hình như anh đang trêu chọc tôi?! Tôi ngập ngừng hỏi: “Chúng ta không học nữa sao? Đến giờ tan học nói chuyện yêu đương rồi đúng không?”
Lâm Tự Sâm: "..."
Ừm……
Sau đó không miêu tả nữa...
Chỉ có thể nói, Lâm tiên sinh cũng không phải là người có ý chí kiên định lắm đâu~
Chỉ thế thôi!
---
Trên đường đưa tôi về vào buổi tối, Lâm Tự Sâm đã tổng kết lại nửa đầu cuộc đời xuất sắc của mình: “Xem ra trước đây anh cũng rất ưu tú và xuất chúng, chắc là do chưa từng yêu đương, em làm anh hao tâm tổn sức quá đấy."
Tôi: Mỉm cười.
Khi vừa đến bãi đậu xe, tôi kiên quyết đuổi anh đi ngay. Nếu để anh đưa về ký túc xá, không biết anh còn đổ tội gì cho tôi nữa đây.
Đánh răng rửa mặt một mạch rồi leo thẳng lên giường, nhìn đồng hồ, vậy mà đã mười một giờ, nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ nhưng lại không tài nào ngủ được.
Lúc này tôi cảm thấy một mình ở ký túc xá có chút lạnh lẽo, rất muốn có ai đó bên cạnh để kể đủ thứ chuyện trên đời, nếu có thể ở cùng Ân Khiết và Vũ Hoa thì tốt biết mấy.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi mạnh dạn gửi tin nhắn cho mẹ: “Mẹ, mẹ đã ngủ chưa?”
Một lúc sau, mẹ tôi gọi lại: "Sao con vẫn chưa ngủ? Đi chơi với Lâm Tự Sâm à? Qua tết hãy trở về Vô Tích một chuyến đi."
“Tăng ca, mỗi tuần con đều phải tăng ca đó.” Đây chính là sự thật, tôi không cho mẹ cơ hội hỏi thêm, tiên hạ thủ vi cường, “Mẹ, con cảm thấy dường như bố mẹ nuôi dạy con không được tốt lắm. Lâm Tự Sâm, anh ấy chỉ lớn hơn con vài tuổi, nhưng hiểu biết hơn con nhiều, khi nói chuyện với anh ấy, con thường cảm thấy mình rất ngu ngốc.”
Mẹ tôi không những không tức giận mà còn lịch sự hỏi thăm tôi tại sao lại nói vậy. Tôi bị gãi đúng chỗ ngứa cho nên xổ ra một tràng thật dài.
Mẹ tôi nghe xong lập tức lộ ra một chút khen ngợi dành cho Lâm Tự Sâm, sau đó vừa ôn hòa lại kiềm chế nói: “Chẳng lẽ là do vấn đề tố chất của mỗi người sao?”
??? Không thể chấp nhận được! Sao mẹ tôi lại quay ra công kích cá nhân?
Điều quá đáng hơn là bà còn đưa ra ví dụ: "Con nhìn Thịnh Hành Kiệt xem, từ nhỏ đã được Thịnh lão mang theo bên người, nhưng cũng không nhìn thấy được điểm mạnh nào cả."
Tôi khó tin nói: "Mẹ, sao mẹ lại lấy Thịnh Hành Kiệt ra làm ví dụ, so với anh ta con còn giỏi hơn nhiều."
Mẹ tôi nghi ngờ: “Thật sao?”
"Đương nhiên là thật, mẹ cứ chờ xem! Hiện tại con chỉ mới bước vào lĩnh vực này thôi!"
Mẹ tôi giữ nguyên thái độ: “Vậy chúng ta lại đợi thêm hai năm nữa. Đúng rồi, bố con có thể sẽ không đồng ý việc Thịnh Viễn tặng cổ phần của Song Viễn cho Lâm Tự Sâm.”
Mẹ nhẹ nhàng quăng ra một tin tức quan trọng.
Tôi lập tức ngồi bật dậy khỏi giường: “Ý gì đây, việc này thì có liên quan gì đến ông ta?”
Tôi đã kể cho mẹ nghe chính xác những chuyện gì đã xảy ra trong bữa cơm ở nhà họ Thịnh, đương nhiên là có sự đồng ý từ Lâm Tự Sâm. Tuy nhiên, những chuyện cá nhân của Lâm Tự Sâm và quyết định chuyển nghề của anh ấy, tôi đều không nói.
“Con biết việc chuyển nhượng cổ phần cho bên thứ ba cần phải có sự đồng ý của một nửa số cổ đông, nhưng tại sao ông ta không đồng ý?” Tôi nhảy xuống giường đi tới đi lui, thực sự không lý giải được, “Mẹ, chuyện này mẹ không can thiệp được sao?”
"Dựa theo thỏa thuận ly hôn, ta không thể can thiệp được."
"Rốt cuộc ông ta đang nghĩ gì vậy? Ông ta nghĩ rằng nếu Lâm Tự Sâm không điều hành tốt công ty sẽ tổn hại đến lợi ích của ông ta hay sao?"
"Đến khi gặp ông ta con sẽ biết. Nhiếp tổng đã đến hỏi thăm ý kiến của ta, còn muốn lôi kéo ta làm đồng minh." Mẹ cười lạnh một tiếng rồi nói: "Hy Quang, mẹ có một đề nghị, con xem có thực hiện được hay không."
"Chuyện gì?"
Mẹ lạnh nhạt nói: “Hãy đòi toàn bộ cổ phần của Song Viễn mà bố con đang nắm giữ.”
“Hả?” Tôi hơi ngạc nhiên, “Chẳng phải mẹ đã nói với con, không được phép nhận một xu nào từ bố sao?”
Tôi luôn nhớ kỹ trong lòng và chưa bao giờ vi phạm.
Mẹ tôi bình tĩnh nói: “Chút tiền lẻ đó thì có ích lợi gì, chỉ khiến ông ta cảm thấy thoái mái trong lòng, lâu dần ông ta sẽ thấy không còn nợ con nữa. Nhưng những thứ thuộc về con, con nhất định phải nhận lấy. Những năm qua con chưa từng xin ông ta một đồng nào, nhưng chỉ cần con yêu cầu, ông ta sẽ cố gắng hết sức để làm con vui, con hiểu không?
Tôi nghe rõ và cũng mới hiểu ra, nhiều năm nay mẹ không cho tôi nhận tiền của bố là bởi vì vậy. Không biết sao, tâm trạng tôi có chút suy sụp, chỉ uể oải đáp một tiếng.
Mẹ tôi thở dài và nói: “Người thân nhất cũng có thể trở thành xa lạ, chưa kể đến mối quan hệ giữa ta và bố con. Hy Quang à, Lâm Tự Sâm hiện tại có vẻ rất tốt, nhưng bố con, cũng từng như vậy… Mẹ hy vọng con hiểu, khi yêu một người, bản thân cũng nên có chút đề phòng, trong lòng phải có thành lũy của riêng mình. Tất nhiên mẹ hy vọng, cả đời này con sẽ không cần phải lui về thành trì nhỏ trong lòng mình."
"Vâng."
Tôi nghe xong, cảm thấy hốc mắt có chút đau nhức.
Nhưng mẹ tôi lại cười: “Con nói con giỏi hơn Thịnh Hành Kiệt, nhưng Thịnh Hành Kiệt cũng phải hạ gục nhiều đối thủ mới giành được vị trí đó. Còn con là con gái độc nhất, nếu ngay cả cổ phần Song Viễn của bố mà con cũng không lấy được, sau này cũng đừng coi thường người khác.”