Sau khi cúp điện thoại, tôi lập tức thông báo việc Thịnh lão gia nhập viện cho Lâm Tự Sâm. Mười phút sau, tôi nhận được tin phản hồi từ anh: “Anh vừa hỏi bác sĩ của ông. Không có vấn đề gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là ổn. Đừng suy nghĩ nhiều.”
Giống với những gì bố đã nói, tôi cũng hoàn toàn yên tâm. Dù đã được Lâm Tự Sâm đã thông tư tưởng, tôi không còn ôm hết trách nhiệm về mình nữa, nhưng nếu người lớn thật sự gặp bất trắc, tôi vẫn không thể yên lòng cho được.
Tôi đặt điện thoại xuống, không còn tâm trạng để quét dọn nhà cửa, ngồi trên ghế sô pha, đầu óc trống rỗng, một vài suy nghĩ rời rạc hiện lên trong tâm trí tôi – Lễ quốc khánh nên đi đâu, cần phải chú ý gì trong cuộc họp về việc thành lập Trung tâm nghiên cứu vào ngày mai...
Trong lúc đầu óc lan man tận đâu, một ý tưởng bất chợt xuất hiện trong đầu tôi.
Tim tôi bất chợt đập dồn dập, tôi nhanh chóng đứng dậy, ngồi lên mép ghế sô pha suy nghĩ rất lâu, càng nghĩ càng thấy khả thi nên tôi vội vàng gọi lại cho bố.
Cuộc gọi vừa kết nối, tôi lập tức hỏi: "Bố, bố vẫn chưa đến bệnh viện phải không? Khi nào bố đi? Con cũng đang ở Thượng Hải, con cùng bố đi thăm Thịnh gia gia."
---
Khi bố nghe tin tôi muốn cùng ông đến thăm Thịnh lão gia, phản ứng của ông chắc phải dùng bốn chữ ‘vui mừng khôn xiết’ để hình dung, ông lập tức nói sẽ đưa xe đến đón tôi.
“Không cần, bây giờ con sẽ bắt taxi đến đó.” Tôi thuận thế đưa ra một yêu cầu khác, “Khi chúng ta đến thăm có thể gọi cả chú Thịnh đến được không?”
Bố tôi khó hiểu: "Con gọi ông ta đến để làm gì?"
"Có hiểu lầm đương nhiên con phải đích thân giải thích rõ ràng. Sao có thể để ông ta vu oan cho con như vậy?" Tôi nhấn mạnh mấy chữ cuối.
---
Vào khoảng năm giờ chiều cùng ngày, khi đến thăm Thịnh lão gia tại một bệnh viện ở Thượng Hải, tôi đi cùng Nhiếp tổng và Thịnh Bá Khải. Bố tôi có lẽ chưa kịp nói gì với Thịnh Bá Khải, thái độ của ông ta đối với chúng tôi cực kỳ lạnh lùng, từ cổng bệnh viện đến phòng bệnh, đều trưng ra bộ mặt căng cứng.
Trong phòng bệnh, Thịnh lão gia trông vẫn ổn, ông đang ngồi trên giường đọc báo, khi thấy chúng tôi đến, ông không để ý đến Thịnh Bá Khải mà chỉ chào chúng tôi: "Tiểu Nhiếp, Hy Quang, sao cháu lại đến đây? Ngồi xuống đi."
Chúng tôi đặt túi quà xuống trước, sau khi hỏi thăm vài câu về tình trạng sức khỏe, chúng tôi mới ngồi xuống ghế sô pha. Thịnh lão gia hỏi tôi: "Tự Sâm đã gọi cho ta, nói nó đang đi công tác bên ngoài. Không phải Hy Quang đang làm việc ở Tô Châu sao, sao cũng đến đây?"
"Tự Sâm vẫn cảm thấy không yên tâm, đúng lúc bố con muốn đến thăm Thịnh gia gia, cho nên bảo con qua trước để xem tình hình thế nào."
Trên mặt Thịnh lão gia hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm: "Con nhìn xem, hiện giờ ta rất khỏe. Nói với nó ta không sao, đừng lo lắng vớ vẩn."
“Bọn con đương nhiên rất lo lắng, hơn nữa…” Tôi dừng lại một chút rồi nói: “Chiều nay bố còn gọi điện cho con, nói người đã hiểu lầm bọn con nên con càng muốn đến thăm.”
"Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?" Thịnh lão gia vẫn bình tĩnh.
Tôi cố ý nói năng lộn xộn: “Chính là lần trước trong tiệc sinh nhật của một người bạn học, Dung Dung, chính là Diệp Dung, cũng tham gia, con mới biết cậu ấy đang hẹn hò với Thịnh Hành Kiệt. Sau khi trở về, con còn vui vẻ nói cho Tự Sâm biết, sau này bạn học có thể còn trở thành họ hàng. Nhưng hôm nay bố lại nói với con, có người đã viết mail và gửi mấy bức ảnh vào hộp thư của Thịnh gia gia, nói Thịnh Hành Kiệt một chân đạp hai thuyền, và người gửi email đó chính là con. Con chết lặng. Con không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng con chắc chắn là mình chưa từng làm chuyện này.”
"Hình ảnh không phải do cô chụp sao? Email không phải do cô viết sao?" Thịnh Bá Khải hung hăng nói.
"Tất nhiên không phải. Làm sao cháu có thể chụp ảnh được? Cháu thậm chí còn không biết địa chỉ email của Thịnh gia gia, hơn nữa cháu đang ở Tô Châu. Làm sao biết được Thịnh Hành Kiệt đã làm những việc xấu xa gì?"
Vẻ mặt Thịnh Bá Khải trở nên dữ tợn, nhưng tôi còn tức giận hơn ông ta, quay sang Thịnh lão gia và nói: "Thịnh gia gia, bộ phận IT của công ty ông không đi làm sao? Không thể kiểm tra xem rốt cuộc là ai đã gửi email sao? Loại chuyện này con không muốn dính líu tới, Thịnh Hành Kiệt phiền phức như vậy, làm sao biết được có bao nhiêu cảm thấy chướng mắt hắn.”
Bố tôi ho khan: “Hy Quang.”
Tôi kiềm chế bản thân lại một chút, nhưng cơn giận vẫn chưa nguôi: “Cũng có thể do những người xung quanh biết bọn họ đang yêu nhau nên mới làm vậy. Cháu và Tự Sâm làm như vậy để làm gì, bọn cháu đều đã đi rất xa, đến Tô Châu. Không được, chú Thịnh, hôm nay chú phải cho cháu một lời giải thích, cháu không thể bị vu oan như thế này được."
Thịnh Bá Khải đương nhiên không ngờ rằng tôi sẽ đối đáp với ông ta như vậy, nên nhất thời không nói nên lời.
Tôi nhìn sang Thịnh lão gia, bất bình nói: “Thịnh gia gia, thực ra có một chuyện bọn con vẫn luôn không dám nói. Con vừa mới làm quen với công việc trong công ty và phát hiện ra một hợp đồng rất vô lý. Hai năm trước, khi thị trường đang trên đà suy thoái, công ty đã ký hợp đồng với một nhà cung cấp nguyên phụ liệu, với mức giá và lượng mua cố định trong vòng 6 năm, tổng số tiền rất lớn. Con mới hỏi Tự Sâm, liệu có cách nào để hủy bỏ hợp đồng vô lý này không, Tự Sâm nói công ty này là do cậu - em trai của mẹ anh ấy mở, nên không thể can thiệp, vì vậy bọn con chỉ đành chấp nhận. Có thể thấy, Tự Sâm luôn rất để tâm đến người thân trong nhà, chuyện lớn như vậy bọn con cũng không dám nói gì, chỉ tự mình chấp nhận, vậy làm sao bọn con có thể làm ra một vụ bê bối lớn như vậy được?"
Vẻ mặt của Thịnh lão gia đột nhiên thay đổi: "Hợp đồng kia là sao?"
Trong lòng tôi liền cảm thấy kích động, lão gia tử quả thực rất giỏi nắm bắt trọng điểm.
Trên đường đi tôi đã âm thầm phân tích tính cách của ông lão, hơn 20 năm trước ông có thể đuổi người con rể ưu tú ra nước ngoài, cho nên tính cách chắc hẳn rất đa nghi và độc đoán, nhất định không cho phép bất kỳ ai lén lút hưởng lợi sau lưng ông.
Dưới góc nhìn của ông ta, chúng tôi đã không phanh phui chuyện Thịnh Bá Khải lén lút ăn chặn sau lưng, vậy nên chuyện xấu xa của Thịnh Hành Kiệt bị lộ ra cũng không hề liên quan gì đến chúng tôi.
Đây mới thực sự là bằng chứng mạnh nhất cho thấy tôi không hề gửi email.
Còn về bản hợp đồng, trước đây chúng tôi cũng đã muốn lên tiếng, nhưng Lâm Tự Sâm có quan hệ mật thiết với nhà họ Thịnh, lại mới nhận được cổ phần, nếu đề cập đến vấn đề này ngay lúc này cũng khá khó xử.
Với tư cách là một bên có lợi ích liên quan, tuổi còn trẻ và mới bước chân vào làm việc, cảm thấy bị oan ức nên không ngần ngại lên tiếng, điều này là hoàn toàn hợp lý. Hơn nữa, tôi nói chuyện này trước mặt Thịnh Bá Khải, không phải cáo trạng sau lưng ông ta, càng cho thấy tôi là người ngay thẳng không có gì để bàn cãi.
Trong lòng tôi âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vấn đề hợp đồng đã có thể giải quyết một cách triệt để.
Sau này, khi Lâm Tự Sâm nói với ông ngoại chuyện anh muốn quay lại làm bác sĩ, cũng có thể xoa dịu phần nào phía Thịnh Bá Khải.
Đương nhiên, việc này phải do chính anh ấy nói.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiệm vụ đăng chương mỗi tuần trong tháng 8 và tháng 9 đã hoàn thành. Đáng lẽ, tôi sẽ đăng hoàn chính văn vào tháng 10, nhưng vì phần sau còn cần sửa lại nên không thể xác nhận thời gian đăng cụ thể. Vì vậy, sau khi suy nghĩ, tôi thấy thay vì cập nhật từng phần, tại sao không tập trung và hoàn thiện toàn bộ truyện rồi đăng trong một lần? Điều này giúp tránh những suy đoán và tranh cãi mỗi khi có chương mới, đồng thời cũng giúp tôi tập trung hơn vào việc viết và chỉnh sửa truyện. Nhưng tôi chắc chắn sẽ đăng tải toàn bộ chính văn trong tháng 10, chậm nhất là cuối tháng 10.
Nói về việc sáng tác truyện, vì truyện được viết ở ngôi thứ nhất, nên đôi khi có những tình tiết khó mà trình bày hay giải thích một cách rõ ràng như khi ở ngôi thứ ba. Từ góc nhìn ở ngôi thứ nhất thực sự không thể giải quyết tình huống ngay lập tức được, điều này làm người đọc sẽ đưa ra nhiều suy đoán theo nhiều hướng khác nhau. Tất cả đều bình thường. Theo kinh nghiệm của bản thân, viết ở ngôi thứ nhất quả thực khó hơn viết ở ngôi thứ ba, không biết bạn đọc cảm thấy thế nào.
Tôi chúc các độc giả thân yêu của tôi một Tết Trung Thu vui vẻ nhé!