• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chúng tôi ở lại Thịnh gia không lâu, Lâm Tự Sâm chỉ vào thư phòng khoảng mười phút rồi ra ngoài. Sau đó anh thu dọn mấy quyển sách mà trước đây anh để lại xong rời đi. Chúng tôi dạo chơi ngoài phố cả buổi chiều, mua một vài món quà rồi đến nhà lão sư của anh ăn tối.

Trong lúc mua quà, tôi đã được Lâm Tự Sâm phổ cập tri thức một phen, mở mang tầm nhìn về trình độ uyên bác của vị lão sư mình sắp gặp, làm tôi có vài phần cẩn trọng. Lão sư thắc mắc hỏi: "Sao vậy, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"

Tôi nhanh chóng lắc đầu.

Lâm Tự Sâm giải thích giúp tôi: “Sư mẫu cũng là người Giang Tô, đồ ăn sao lại không hợp khẩu vị được. Chắc là do lần đầu cô ấy đến đây, cho nên có hơi bỡ ngỡ, ghé thăm thêm vài lần chắc là cô ấy sẽ quen thôi."

Lão sư trêu chọc: "Cũng không thể nói vậy, không phải con không biết, Giang Tô mỗi vùng mỗi khác. Sư mẫu con là người ở Thường Châu, còn con là người ở đâu?"

Tôi đáp: “Con ở Vô Tích.”

*Tỉnh Giang Tô có nhiều thành phố, trong đó có Vô Tích, Thường Châu, Nam Kinh,…

Lão sư lập tức nói: "Nhìn xem, nhìn xem, không phải cùng một nơi, chắc chắn là đồ ăn không hợp khẩu vị."

Sư mẫu cười nói: “Sao có thể khoa trương như vậy? Sau khi ông về hưu cứ thích xem mấy trò đùa trên mạng này. Người Giang Tô chúng ta cũng không phân chia rạch ròi như vậy. Nhưng nói đúng ra, ta là người Vũ Tiến, không phải Thường Châu.”

*Vũ Tiến là một quận thuộc thành phố Thường Châu, tỉnh Giang Tô

Tôi không kìm được mà cười “phì” một tiếng.

Trên bàn ăn còn có những học sinh khác của lão sư, chẳng hạn như Lục Toa mà tôi đã từng gặp, bọn họ đều đưa người thân đi cùng, mười mấy người ồn ồn ào ào, khi nghe đến đây đều bật cười vui vẻ.

Khi các bác sĩ ngồi cùng nhau có thể tạo ra một bầu không khí rất khác, giống lần tôi gặp nhóm bạn bè của bác sĩ Tô ở Tô Châu. Hơn nữa, tôi nhận ra họ không hề kiêng dè Lâm Tự Sâm, vẫn thảo luận một vài vấn đề của bệnh viện, những tiến bộ trong y học, thậm chí là vài chuyện phiếm lúc đi làm.

Trong lúc trò chuyện sôi nổi, đôi lúc cả nhóm sẽ cười phá lên, Lâm Tự Sâm cũng uống vài ly vang đỏ. Tôi tự hỏi, đây có phải là dấu hiện anh muốn tôi lái xe đưa anh về không?

Trong giây phút thất thần tôi đã thu hút sự chú ý của sư mẫu, bà lột một quả quýt đưa cho tôi: “Năm này qua năm khác, tụi nó cứ kể những câu chuyện cười khó hiểu như vậy.”

“Vâng.” Tôi gật đầu, “Con cũng quen rồi, trước đây khi nằm viện cũng vậy.”

"Nhập viện?"

Sư mẫu lập tức hỏi chuyện gì đã xảy ra, tôi nhỏ giọng kể với bà một chút, sư mẫu trêu ghẹo nói: “Trước đây ta đã nghe lão sư nhà ta nói, là Tự Sâm theo đuổi con trước, quả nhiên đúng như vậy.”

"Lâm đại soái ca của chúng ta độc thân nhiều năm như vậy, những ông bố bà mẹ muốn con gái mình quen anh ta nhiều như cá diếc sang sông*, nhưng kết quả anh ta lại từ chối tất cả. Anh ta là một đóa hoa cao lãnh nổi tiếng trong giới y học Thượng Hải đấy." Ngồi cạnh sư mẫu là một anh chàng bác sĩ đã nghe lén cả nửa ngày trời, lúc này mới ló mặt sang hóng chuyện, “Muội tử, em cũng có mấy phần bản lĩnh đấy?"

*Cá diếc sang sông: dùng để chỉ người đến người đi đông đúc tấp nập

"Nào có, nào có..."

Tôi còn chưa nghĩ ra phải nói thế nào để tỏ ra khiêm tốn, Lâm Tự Sâm đã tiếp lời: “Nào có nào có, toàn bộ là nhờ có sự giúp đỡ của đồng nghiệp.”

Đồng nghiệp: ???

À, thì ra anh bị người khác chuốc rượu là có lý do cả.

---

Buổi tụ tập náo nhiệt kéo dài đến hơn chín giờ mới kết thúc, mọi người vẫn chưa thỏa mãn, nhưng cũng không nên quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của người lớn tuổi. Lâm Tự Sâm và tôi được lão sư giữ lại để nói chuyện.

Nhà của lão sư nằm ở tầng trệt với một khoảng sân nhỏ phía trước. Sau khi tiễn khách ra về, đóng cửa sân lại, lão sư cùng Lâm Tự Sâm cùng nhau đi vào, "Hôm kia con gọi điện cho ta, con nói con muốn quay lại và bắt đầu lại từ đầu, có thật như vậy không?"

Tôi cùng sư mẫu đi phía sau, sư mẫu đang chỉ cho tôi xem ngoài sân có những loại hoa gì. Nhưng lúc câu nói này lướt qua bên tai, tôi nhất thời không hiểu được ý nghĩa của nó.

Bắt đầu lại từ đầu? Bắt đầu cái gì lại từ đầu?

Vài giây sau, một ý nghĩ khó tin chợt lóe lên trong đầu tôi. Chẳng lẽ là...

Lâm Tự Sâm muốn trở lại bệnh viện?!

---

Lần này, một mình Lâm Tự Sâm trò chuyện với lão sư hơn nửa tiếng. Còn tôi và sư mẫu, sau khi ngắm hoa ngoài sân xong, lại quay về phòng khách ngồi nghỉ một lát, sư mẫu còn nhét cho tôi một túi đồ ăn vặt lớn rất ngon từ bữa tối.

Khi trở về tôi là người lái xe, suốt dọc đường tôi không rãnh để hỏi Lâm Tự Sâm đã có chuyện gì xảy ra, bởi vì đường ở Thượng Hải thật sự rất khó lái. Lên lên xuống xuống, trái trái phải phải, chỉ cần đi sai một chút là phải vòng một vòng lớn, sau khi vòng đi vòng lại ở một ngã tư đến ba lần, cuối cùng tôi cũng không nhịn được, quay sang chất vấn người chỉ đường.

"Có phải anh uống nhiều quá nên ngốc luôn rồi, hay là anh cố ý?"

"Có lẽ là uống đến ngốc rồi." Lâm Tự Sâm ngã đầu, tựa vào lưng ghế phụ, "Ngay cả việc chỉ đường sai cũng bị phát hiện."

Không thể tin được, anh lại thừa nhận thẳng thừng như vậy! Tôi cảm thấy khó hiểu: "Anh đang làm gì vậy! Anh nghĩ đổ xăng không mất tiền à?"

"Anh cảm thấy vẫn còn sớm, không muốn đưa em về khách sạn nhanh như vậy."

Vẫn còn sớm...

Tôi nhìn ra con đường tối đen bên ngoài và những ánh đèn xe sáng rực phía trước, nhất thời không nói nên lời, trong lòng dường như cũng xuất hiện mấy gợn sóng lặng lẽ dao động.

Hoàn cảnh này không thích hợp để lái xe, tôi dứt khoát dừng xe lại bên đường, nghiêm túc giáo dục anh: “Thứ nhất, em đang chở anh chứ không phải anh chở em, em mới là người lái xe. Thứ hai, có phải anh quên mất mấy quyển sách trong cốp xe rồi hay không, em vốn định giúp anh đem nó về nhà trước, sau đó anh tiễn em về khách sạn, rồi anh lại quay về nhà."

Tôi sắp xếp mọi thứ thỏa đáng, "Hôm nay vẫn còn rất nhiều thời gian, cho nên Lâm Tự Sâm, anh có thể đừng cố ý chỉ sai đường nữa được không?"

"À." Lâm Tự Sâm hài lòng gật đầu, hời hợt nâng cằm, "Lái xe đi, đi về phía trước, rẽ trái."

Trước đó lại một mực chỉ tôi rẽ phải!

Thật ấu trĩ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK