"Trưởng phòng của chúng ta đúng là người tốt."
Tôi cảm thấy hơi hối hận vì đã nói đùa với ông ấy.
Sau khi tăng ca, tôi chạy đến phòng của Vũ Hoa và Ân Khiết để ăn mì tôm. Vũ Hoa rất ngạc nhiên khi thấy tôi đến, “Hôm nay cậu không đi ăn tối với Lâm tổng sao?”
Tôi vui vẻ nói với cô ấy: “Hôm nay Lâm tổng rất bận, cả ngày đều không thấy mặt, tối nay anh ấy còn bị lãnh đạo gọi đi ăn cơm, hình như có vài vị khách quan trọng đến.”
Ân Khiết không nói nên lời: “Người yêu không thể ở bên cạnh, cậu lại vui vẻ đến vậy sao?”
"Sao có thể gọi là ở bên cạnh? Trở thành nô lệ cho tư bản thì có, lúc nào cũng bắt tớ làm việc."
Ân Khiết trợn mắt nhìn trời: “Hôm kia còn có người nói với tớ, cảnh đêm trên phố Sơn Đường* sau khi tuyết rơi đẹp đến mức không tả xiết, nhất định phải đến xem.”
*Phố Sơn Đường (山塘街): một phố cổ nổi tiếng ở Tô Châu, Giang Tô, với hơn 1100 năm lịch sử.
"Đúng vậy, thì sao?"
“Còn nói bên hồ Kim Kê có một nhà hàng nấu món Đông Bắc cực kỳ ngon.”
"……Đúng."
“Mấy bộ phim gần đây đều dở tệ, tốt nhất đừng đi xem. ‘Đều’, chú ý là ‘đều’!”
Tôi im lặng ngậm miệng.
Ân Khiết ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ngày mai thứ bảy, cậu còn đi Hổ Khâu* nữa, đúng không? Chẳng lẽ, cậu còn dám nói Lâm tổng bắt cậu làm việc?"
*Hổ Khâu (虎丘): một điểm du lịch nổi tiếng tại thành phố Tô Châu, tỉnh Giang Tô. Có hình dạng như mõm hổ đang mở ra, liên quan đến nhân vật lịch sử Lưu Bị trong Tam Quốc.
Tôi bào chữa: “Tăng ca cũng là làm việc vậy, chỉ là hiệu suất làm việc của tớ đã được cải thiện. Hiện giờ, tớ thậm chí còn không nghỉ trưa để làm cho xong đống sổ sách kế toán, ban đêm lại phải tăng ca thêm một giờ rồi mới cùng nhau về."
"Cậu làm việc vất vả quá đấy." Ân Khiết không chút cảm xúc phụ họa, "Nhưng đúng là yêu đương rất mệt mỏi. Gần đây, tớ liên tục nhận được email của Lâm tổng vào lúc nửa đêm."
Tôi dừng đũa, nghi ngờ hỏi: "Email vào lúc nửa đêm?"
“Đúng vậy.” Ân Khiết nói: “Mỗi ngày đi làm tớ đều kiểm tra hộp thư, trong đó có mấy email công việc từ Lâm tổng, nhìn thời gian gửi, hầu như đều khoảng mười một, mười hai giờ đêm. Nhìn xem, đây chính là cái giá của việc yêu đương, lúc đó chắc tớ đang vui vẻ xem phim hoặc ngủ say mất rồi!”
Mười một mười hai giờ đêm, chẳng phải là sau khi anh đưa tôi về nhà sao? Tôi cứ tưởng anh về thẳng nhà, nào ngờ anh lại tiếp tục tăng ca?
“Trước đây, năm rồi không phải cũng vậy sao?” Tôi hỏi Ân Khiết.
"Tất nhiên là không. Bạn trai cậu làm việc rất hiệu quả, không bao giờ phải tăng ca cả."
“Mới yêu tất nhiên đều như vậy.” Vũ Hoa, người trước giờ chưa từng yêu đường, tỏ ra vô cùng có kinh nghiệm rút ra kết luận, sau đó tò mò hỏi: “Hy Quang, sao cậu lại nói trưởng phòng của các cậu là người tốt. Nhưng mà đúng là ông ấy rất tốt.”
"À? Chỉ là ông ấy rất tốt thôi." Tôi lơ đãng đáp, nhưng tâm trí của tôi đã bay xa.
---
Hôm nay Lâm Tự Sâm phải đi xã giao nên về muộn, gần mười một giờ anh mới gọi cho tôi, tôi nằm trên giường suýt chút đã ngủ quên. Nhưng khi điện thoại reo lên, tôi vẫn nhanh chóng bắt máy, "Anh đã về nhà chưa?"
“Chưa, anh vẫn đang trên đường.”
"Sao anh về muộn thế?"
"Có mấy vị lãnh đạo đến, không thể làm bọn họ mất hứng, biết đâu sau này lại có việc cần họ giúp đỡ? Cho nên mới nói làm bác sĩ vẫn tốt hơn." Lâm Tự Sâm thở dài, "Chỉ cần nói ngày mai anh có ca phẫu thuật, thì ai cũng không dám ép anh uống rượu."
Bây giờ, tôi và Lâm Tự Sâm đã có thể tự nhiên nói về quá khứ làm bác sĩ của anh ấy, nghe anh ra vẻ than thở, tôi thậm chí có chút buồn cười, nhưng vẫn cảm thấy như cùng chung mối thù với anh. "Đúng vậy, bọn họ thích nhất là mời rượu người khác, anh đã uống rất nhiều sao?"
"Vẫn ổn, anh giả vờ một chút, bọn họ đều cho rằng anh không biết uống rượu." Lâm Tự Sâm tỏ ra tự hào.
Tôi không thể không tò mò: “Vậy tửu lượng thật sự của anh là bao nhiêu?”
"Đến giờ vẫn chưa đo được ngưỡng giới hạn."
“Vậy sao~” Tôi nghĩ đến chuyện cũ, kéo dài giọng nói: “Ngưỡng giới hạn của Lâm tổng chúng ta đúng là khó dò. Chẳng phải khi dự tiệc cưới, anh nâng ly rồi giao cho người đi cùng uống sao.”
"Đừng nhắc lại chuyện cũ nữa, Nhiếp tiểu thư." Lâm Tự Sâm mỉm cười, "Anh sẽ uống thay em ở tất cả tiệc cưới trong tương lai, được không? Nhưng mà có một tiệc anh không thể uống thay em được."
... Tôi sẽ không hỏi anh là tiệc cưới nào đâu.
Tôi nghiêm túc nói: “Em nghĩ anh vẫn còn say, uống thêm chút nước cho tỉnh táo đi, em muốn nói chuyện công việc với anh một chút.”
"Ngay bây giờ? Được thôi, anh tỉnh táo rồi, em nói đi."
Sao tôi cảm thấy anh không hề nghiêm túc một chút nào vậy?
Tôi không quan tâm nữa, tiếp tục nói với anh yêu cầu của trưởng phòng Ngô, “Dù sao trong lòng em vẫn cảm thấy áy náy, cho nên lần sau khi đến nhà xưởng, em sẽ không đi cùng trưởng phòng Ngô nữa.”
"Thời gian tới, mọi người cũng không cần phải đến nhà xưởng nữa, chờ nhà máy mới hoàn thành, dây chuyền sản xuất bắt đầu hoạt động, rồi mới sắp xếp lại. Hy Quang, khi công ty mở rộng quy mô thì việc bồi dưỡng nhân viên mới trong các lĩnh vực nồng cốt là điều tất yếu, những sắp xếp gần đây không phải là vì em mà có, em không cần phải cảm thấy áy náy.”
"Thế à?" Tôi ngạc nhiên ngồi bật dậy, “Làm hại mấy ngày qua em cảm thấy áy náy! Em cứ tưởng mọi việc là do em, cho nên còn mời mấy đồng nghiệp trẻ tuổi uống trà sữa hai lần, anh cũng uống đấy!"
“Trà sữa thật sự quá ngọt, có phải em đã bảo người ta cho thêm đường hay không?”
"Không đâu, đây là mức đường bình thường mà... Không, Lâm Tự Sâm! Em đang rất tức giận đó!"
"Đừng tức giận nữa." Anh ở đầu bên kia cười lớn rồi nói, "Anh đến rồi."
"Cái gì?"
"Em xuống lầu đi."