Tôi nhanh chóng kể lại toàn bộ mọi chuyện và nhận được sự ngạc nhiên cũng như khen ngợi từ Lâm Tự Sâm như tôi mong muốn.
"Em làm tốt lắm, vượt xa mong đợi của anh."
Tôi tự hào nở nụ cười.
"Tại sao em lại nghĩ ra cách làm này?" Lâm Tự Sâm hỏi tôi.
"Trước tiên, em đã hiểu rõ một chuyện, nhà họ Thịnh vu oan cho em, họ phải cho em một lời giải thích, chứ không phải em mới là người chứng minh sự trong sạch của mình với họ, vì vậy em càng phải tỏ ra kiêu ngạo hơn." Tôi nghiêm túc cầm đũa lên, chần một vá thịt bò.
Lâm Tự Sâm sửa lời tôi: "Ai đề xuất thì người đó chứng minh, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, không thể gọi là kiêu ngạo."
“Anh nói rất đúng.” Tôi đồng ý ngay lập tức, đúng là không cần phải miêu tả bản thân mình như một kẻ kiêu căng và ngạo mạn, “Sau đó là vì, lần này chúng ta đã phải chịu tổn thất lớn!”
“Chúng ta chịu tổn thất lớn như vậy, phải tìm cách lấy lại một ít từ nơi khác. Không phải mọi người đều nói khủng hoảng tạo ra cơ hội hay sao? Em sẽ cố gắng tận dụng cơ hội này, kiếm lại một ít vốn. Nhắc đến chú Thịnh có thể dễ dàng liên tưởng đến hợp đồng đó. Anh nói chúng ta phải nắm bắt mâu thuẫn mấu chốt, em nghĩ đây chính là mâu thuẫn đó.”
Lâm Tự Sâm cười: “Ý anh không phải vậy.”
“Không khác biệt lắm. Em trời sinh thông minh, lại có thể áp dụng kiến thức từ nhiều lĩnh vực khác nhau." Tôi tự hào nói, "Dù sao trên đường đến đó, em không hề buồn bã, mà cảm thấy giống như sắp đi nghênh chiến, thậm chí còn có chút phấn khích."
Lâm Tự Sâm chăm chú nhìn tôi: "Dường như Hy Quang của chúng ta là người có năng lực làm được việc lớn."
"Thật không?" Tôi muốn nghe cụ thể hơn.
“Tất nhiên, người có thể gạt bỏ sự can thiệp của cảm xúc, biến khủng hoảng thành cơ hội, biến nhược điểm thành lợi thế, đòi hỏi phải có khả năng thích ứng tuyệt vời và tố chất tâm lý cứng rắn.”
So với bố tôi, Lâm Tự Sâm biết cách khen ngợi người khác hơn nhiều!
Anh ấy có lý lẽ của mình, không giống như bố, mục tiêu cuối cùng của ông là khen ngợi bản thân mình.
Mặc dù tôi biết những lời Lâm Tự Sâm nói có phần tâng bốc nhưng tôi vẫn rất vui vẻ, ân cần gấp cho anh một miếng đậu hũ ky đỏ au: “Nào có, tất cả đều dựa vào lời nói và hành động của Lâm tổng.”
Thịt sau khi được ngâm qua nước đã bớt cay, nhưng phần đậu hũ ky ngập nước súp kia vẫn cay cực kỳ.
Lâm Tự Sâm liếc nhìn miếng đậu hũ ky, trầm tư một lát rồi gắp một đũa rau cho tôi, “Đừng ăn thịt mãi, em cũng ăn chút rau đi.”
Tôi nhìn những lá rau phủ đầy ớt...
Rõ ràng, Lâm tổng cũng có khả năng xử lý tình huống xuất sắc và lừa người điêu luyện kia mà.
---
Có lẽ chúng tôi chính là những người không ăn cay được mà cứ thích ăn trong lời đồn, cứ như vậy mà ăn hết tất cả các món. Khi thanh toán, người phục vụ liếc nhìn số chai nước khoáng mà chúng tôi dùng để rửa thức ăn, tò mò hỏi: "Các vị là người nơi nào? Đồ cay ở mức độ này cũng không ăn nổi."
“Thượng Hải.” Tôi nói ngay.
"Giang Tô." Lâm Tự Sâm nói gần như cùng một lúc.
? ? ?
Vậy có được tính là đổ thừa thành công hay không?
"Giang-Chiết-Thượng*, phải không?" Anh trai phục vụ một mẻ hốt trọn, còn kéo cả tiểu Chiết ngây thơ theo, "Cũng dễ đoán ra, lần sau đừng gọi món cay nhiều, chọn mức cay nhẹ là được."
*Giang-Chiết-Thượng: ý chỉ Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải
---
Chúng tôi xấu hổ rời khỏi quán ăn, nhưng chớp mắt đã quên mất bài học xương máu, chạy đi ăn thịt thỏ tê cay nướng (cùng nước khoáng), đến khi lên xe trở về khách sạn, tôi cảm thấy môi mình bắt đầu sưng lên.
Khi xe đậu vào bãi đậu xe của khách sạn, trong đầu tôi đột nhiên nảy ra vấn đề quan trọng, buổi tối... Ách, tôi có nên đặt thêm một phòng không? Dù sao chúng tôi chỉ mới ở bên nhau được vài tháng...
Nhưng làm vậy Lâm Tự Sâm có cảm thấy rất kỳ lạ hay không?
Tôi im lặng đấu tranh, khi vừa bước vào đại sảnh khách sạn, chúng tôi đã gặp ngay đồng nghiệp Tiểu Tạ, người cùng Lâm Tự Sâm đến Thành Đô.
Chắc hẳn Tiểu Tạ vừa mới trở về khách sạn sau bữa ăn khuya, trên người vẫn còn ngửi thấy mùi cay nồng, cậu ta đang vui vẻ ngâm nga một bài hát nào đó.
Đến khi nhìn thấy chúng tôi, cậu ta im bặt, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Lâm Tự Sâm, sau đó nhanh chóng chuyển thành xấu hổ như vừa phát hiện ra bí mật của sếp.
Tôi cũng cảm thấy hơi xấu hổ... Bạn trai đi công tác mà tôi cũng đến tìm, có vẻ hơi dính người quá nhỉ. Chỉ có Lâm Tự Sâm là vẫn bình tĩnh và thản nhiên, "Tiểu Tạ, đúng lúc tôi đang tìm cậu."
"Hả?" Tiểu Tạ ngơ ngác.
"Phòng của cậu có hai giường phải không? Tối nay tôi sẽ ngủ ở đó."
"Ồ, vâng, được ạ. Tôi sẽ quay về và dọn dẹp ngay lập tức."
Tiểu Tạ nói xong, lập tức chạy đi.
Lâm Tự Sâm quay lại nhìn tôi: “Tối nay em ngủ ở phòng anh đi.”
Tôi mím môi cười: “Được thôi, vậy anh có cần dọn dẹp trước không?”