"Đưa em về nhà cũng được, nhưng…" Lâm Tự Sâm nói một cách khó xử: "Em có muốn chào hỏi lão sư và những người khác một chút không?"
Tôi sững người trong vòng tay anh vài giây, sau đó lặng lẽ thò đầu ra ngoài và nhìn thấy ba vị lão sư đang mỉm cười nhìn chúng tôi.
---
Trên đường trở về, Lâm Tự Sâm vui vẻ giới thiệu cho tôi về lai lịch của mấy vị lão sư khi nãy. Thì ra, ngày thường muốn gặp mặt những vị lão sư này phải hẹn trước rất lâu, vậy mà tôi lại được gặp cả ba người cùng một lúc.
Nghe nói một trong số họ là chuyên gia hàng đầu của Bệnh viện Ngoại khoa Bắc Kinh, tôi lập tức đề phòng: "Anh không có ý định đến Bắc Kinh đấy chứ? Không được đâu, xa lắm!"
Lâm Tự Sâm cười: "Anh không đi, không đi."
Nhưng tôi lại cảm thấy mình có hơi quá phận, làm sao tôi có thể can thiệp vào tương lai sự nghiệp của anh, ngay cả khi anh là bạn trai của tôi cũng không nên. Vì vậy, tôi bất đắc dĩ nói thêm: “Nếu đó là cơ hội đặc biệt tốt, anh cũng có thể cân nhắc."
"À? Vậy còn em thì sao?"
Còn có thể làm sao nữa?
Tôi nói một cách hiên nganh lẫm liệt: “Em ở đây làm việc để tạo điều kiện cho anh đi thủ đô.”
Lâm Tự Sâm: "...Cảm ơn em."
"Không có gì, vậy anh định quay lại trường đại học để làm nghiên cứu sao?"
"Lão sư chỉ muốn giới thiệu với anh một chút."
Mặc dù chỉ có vậy, nhưng trí tưởng tượng của tôi đã bay cao bay xa... Lâm Tự Sâm, mặc áo blouse trắng làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm, giáo sư Lâm đang giảng bài ở giảng đường đại học...
"Em cảm thấy cũng không tệ." Tôi khẳng định một cách mạnh mẽ: “Anh mà trở thành nhà nghiên cứu hay giáo sư, nhất định rất đẹp trai. Đến lúc đó, em có thể lén vào lớp học để nghe giảng..."
Từ một học sinh y khoa nổi tiếng khắp toàn trường qua lời nói của Tô sư huynh, giờ lại trở thành một giáo sư nổi tiếng toàn ngành y, người này chính là bạn trai của tôi... Wow~ chỉ nghĩ đến cũng cảm thấy kiêu hãnh ngút trời.
Tôi chìm vào cơn mộng của riêng mình, không nghe rõ Lâm Tự Sâm đang nói gì, mấy giây sau mới hỏi lại anh: “Anh vừa nói gì đấy?”
Lâm Tự Sâm thở dài: “Nói đến đẹp trai, anh có một đoạn video ghi lại khoảnh khắc đẹp trai nhất đời, em có muốn xem cùng anh không?”
---
Tất nhiên là muốn rồi!
Lâm Tự Sâm bị thái độ của tôi khích lệ, tốc độ lái xe cũng nhanh hơn một chút. Khi về đến nhà, anh đưa tôi đến thẳng phòng làm việc, bật máy tính lên và ấn mở một video.
Sau đó tôi lập tức bối rối.
Trên đường đi tôi cứ mãi mê suy nghĩ xem cảnh đẹp trai nhất trong đời anh sẽ là cảnh gì. Là cảnh anh đang phát biểu với tư cách là đại diện cho toàn thể học sinh? Hay là cảnh anh tốt nghiệp bằng bác sĩ? Hay cảnh anh tham gia vào hoạt động nào đó?
Tôi không ngờ đó lại là một video phẫu thuật, và lại còn hơi máu me...
Lâm Tự Sâm nhanh tay tắt nó đi, "Anh bấm nhầm, cái ở giữa mới đúng."
Vừa nói anh vừa di chuyển chuột bấm vào một video khác trong thư mục.
“Chờ một chút!” Tôi nhìn vào bảy tám cái video trong thư mục, cảnh giác hỏi: “Những video này đều là video phẫu thuật à?”
"Đúng vậy, một ca phẫu thuật tương đối dài nên anh phải chia nó thành nhiều video."
“Kéo dài bao lâu?"
"Gần mười tiếng."
Tôi vỗ tay trước: “Thật là lợi hại!”
Sau đó buông tay xuống, nghiêm túc bày tỏ lập trường: "Vậy chúng ta có thể xem đoạn kết luôn, được không?"
Lâm Tự Sâm: "..."
Tôi động viên anh: “Khoảng khắc anh từ trên bàn giải phẫu bước xuống, em nghĩ anh sẽ siêu đẹp trai.”
"Đối với yêu cầu này, em cũng có thể xem ở đoạn đầu, đó là buổi thảo luận trước khi phẫu thuật. Em chỉ muốn nhìn người thôi đúng không? Hy Quang, không ngờ em là người như vậy?"
Tôi: "……"
Việc tôi không muốn nhìn thấy mạch máu và mô não, có gì sai sao?
Anh lắc đầu và thở dài khi nhấp vào đoạn mở đầu, video bắt đầu với hình ảnh bác sĩ Lâm mặc áo blouse trắng cùng gương mặt nhìn nghiêng đầy ấn tượng. Có lẽ anh đang ở phòng làm việc của bác sĩ, phía trước là hộp đèn để xem phim chụp MRI, anh đang đứng nói chuyện cùng người nhà bệnh nhân và các bác sĩ khác.
---
Không tính lần anh giả vờ vào phòng bệnh của tôi, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh với tư cách là một bác sĩ, ánh mắt tôi hoàn toàn bị thu hút bởi hình ảnh xa lạ và chuyên nghiệp này.
"Đây là phần nói về cách thực hiện ca phẫu thuật."
Vẻ mặt Lâm Tự Sâm đã bình tĩnh trở lại, chậm rãi giải thích bên tai tôi: “Đây là một trong những ca phẫu thuật thành công nhất mà anh đã từng thực hiện, tình trạng hồi phục của bệnh nhân sau phẫu thuật đã vượt cả mong đợi. Hôm nay, lão sư có nhắc đến nó trong bữa tiệc, một giáo sư đã yêu cầu anh gửi video cho ông ta, cho nên anh cũng muốn tự mình xem lại một chút."
"Có phải ca phẫu thuật này rất khó không? Tại sao lại được ghi hình?"
"Khó. Lúc đó bệnh viện đang muốn ghi lại một số hình ảnh để làm tư liệu công khai, đổi lại có thể giảm bớt một phần chi phí chữa trị cho bệnh nhân. Sau khi được sự đồng ý từ bệnh nhân, anh đã nỗ lực đề xuất với phía bệnh viện."
Tôi gật đầu, cùng anh ngồi nghe bác sĩ Lâm trong video giải thích về cách thực hiện ca phẫu thuật.