Tối hôm đó, mười hai giờ đêm tôi mới trở về khách sạn, đến gần hai giờ sáng mới ngủ, trong đó năm phút dùng để hoàn thành một hạng mục giao dịch, mười phút dùng để rửa mặt, và hai tiếng dùng để hối hận về sự ngu ngốc của bản thân vì đã nói đồng ý.
A a a, cũng không phải cầu hôn, nói cái gì mà “Em đồng ý”.
Ai~
Loại cảm giác vừa ngọt ngào vừa ngượng ngùng này quả thật ảnh hưởng rất lớn đến giấc ngủ của tôi, cho nên khi cậu đánh thức tôi dậy lúc 8 giờ sáng để ăn sáng tôi cứ ngáp liên tục, làm cậu cứ thỉnh thoảng nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Hôm qua mấy giờ con mới đi ngủ, sao mệt đến vậy?”
“Đã lâu con không tham gia tiệc, cho nên có hơi mệt.” Tôi chột dạ, vùi đầu ăn miếng hoành thánh nhỏ.
Nhìn dáng vẻ cậu tôi, có vẻ ông ngủ cũng không ngon giấc, trên mặt hiện lên hai quầng thâm lo lắng, ông nhấp một ngụm trà đen, hỏi tôi: “Trưa nay con có muốn đến nhà họ Thịnh ăn cơm không?”
Vấn đề này tối qua tôi đã bàn bạc cùng Lâm Tự Sâm, cuối cùng quyết định không đưa tôi đến đó. Sau khi anh ấy ăn xong sẽ dẫn tôi ra ngoài ăn uống và vui chơi. Tôi thành thật trả lời cậu: “Lâm Tự Sâm nói anh ấy chưa đến thăm bố mẹ con, nên đưa con sang ăn cơm không thích hợp lắm, anh ấy dự định sẽ tìm lý do để không đưa con đi.”
Sắc mặt cậu tôi đã tốt lên rất nhiều: “Nó cũng thật hiểu chuyện. Dù sao, sáng sớm hôm nay, mẹ con đã nhận được điện thoại của lão Thịnh, nói rằng biết con đang ở Thượng Hải, liền lấy thân phận trưởng bối mời con đến Thịnh gia ăn bữa cơm. Cấp bậc lễ nghĩa xem như đầy đủ."
"A? Vậy con vẫn nên đi?"
“Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, không có ý gì khác.” Cậu tôi nhấn mạnh, “Lão Thịnh tổng đã gọi điện, vẫn phải để lại chút mặt mũi.”
"Cậu xem, một cuộc điện thoại thôi mà cũng không dễ dàng từ chối. Tối qua trong bữa tiệc, con làm sao từ chối được, còn trách con."
Cậu tôi giận dữ nói: “Con vẫn muốn lý luận phải không?”
Tôi: "...Không hẳn."
Tôi cúi đầu tiếp tục ăn hoành thánh, liếc nhìn điện thoại một cái, mẹ vẫn không hề nhắn tin cho tôi. Có thể thấy bà không quá nhiệt tình ủng hộ chuyện này, cho nên mới nhờ cậu nói cho tôi biết.
Cậu thở dài hồi lâu: “Nữ nhi đúng là khiến người ta phải lo lắng, con Thịnh gia phải cẩn trọng. Chuyện trong gia đình họ, trước đây cậu cũng từng nghe qua, tối qua sau khi trở về, cậu cũng không rãnh rỗi, đã tìm hiểu rõ từ trong ra ngoài. Tình hình còn phức tạp hơn cậu tưởng."
"?"
Với một miệng nhét đầy hoành thánh, tôi đành đặt câu hỏi bằng mắt.
Cậu tôi nói: "Cha của Lâm Tự Sâm qua đời hơn 20 năm trước. Con có biết chuyện này không?"
Tôi gật đầu, “Anh ấy đã kể với con rằng khi anh ấy còn rất nhỏ, cha anh ấy qua đời ở nước ngoài vì bệnh.”
"Không đơn giản như vậy." Cậu tôi nhấp một ngụm trà, "Cha cậu ta xuất thân bình thường, sau đó ông tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, ông có trí tuệ xuất chúng và tài năng kinh doanh hơn người. Sau khi tốt nghiệp, ông ta vào làm ở Thịnh Viễn, trong vòng một năm đã thăng tiến mấy cấp liền. Chuyện ông ta và Thịnh gia đại tiểu thư quen biết nhau trước khi gia nhập công ty, hay khi làm việc chung trong Thịnh Viễn hai người mới yêu nhau, mỗi người nói mỗi khác. Nhưng tóm lại, một người tài năng như vậy, dù xuất thân có bình thường, Thịnh Tiên Dân cũng không có nhiều sự lựa chọn tốt, yêu đương rồi kết hôn cũng không gặp nhiều trắc trở. Sau khi kết hôn, ông ta càng được giao phó nhiều trọng trách hơn, nhưng đoán chừng chính Thịnh Tiên Dân cũng không ngờ tới, một nhân tài thực sự sau khi được cung cấp tài nguyên và quyền hạn cao hơn sẽ có thể xuất sắc đến mức nào. Trong những năm đó, thế lực của Thịnh gia rất lớn mạnh, nhưng những người con trai trong gia tộc đều bị áp chế, nội bộ công ty và cả người ngoài ngành đều đồn rằng Thịnh Viễn sắp truyền lại công việc kinh doanh cho người ngoài. Cuối cùng, ông ta được cử đi nước ngoài để mở rộng thị trường, nhiều năm sau cũng chưa trở về. Sau đó, ông ta vô tình bị thương trong một cuộc đảo chính ở nước ngoài, không được điều trị kịp thời cho nên đã qua đời. Từ đó, mẹ cậu ta sống ở nước ngoài, thậm chí cả khi lão Thịnh ngã bệnh, bà cũng không trở về."
“Những gia tộc kinh doanh lâu đời như nhà họ Thịnh, tiền lệ cũng không thiếu những trường hợp giao lại quyền quản lý cho người ngoài. Nhưng Thịnh Tiên Dân rất cố chấp, trong thâm tâm ông ta, gia tộc truyền thừa còn quan trọng hơn so với sự phát triển công ty. Tại nhà họ Thịnh, nếu như là người ngoại họ, dù có ưu tú đến mấy cũng phải chấp nhận bị chèn ép, chuyện hôm qua con cũng thấy rồi đấy, tiểu tử đó.”
Cậu dừng một chút, sau đó gật đầu: "Con phải biết rõ tình hình để còn tự cân nhắc trong lòng."
Tôi nghe cả nửa ngày vẫn chưa thể lấy lại tinh thần, trong đầu tôi hiện lên vô số hình ảnh của Lâm Tự Sâm, nụ cười lạc quan của anh ấy, tính cách hài hước của anh ấy, khả năng lãnh đạo của anh ấy... Tôi đã từng nghĩ, ngay cả khi cha anh mất sớm, anh cũng đã lớn lên trong một gia đình rất hòa thuận. Thực sự không thể ngờ, đằng sau vẻ ngoài thoải mái và tự do của anh ấy lại là một quá khứ như vậy.
Tôi lấy khăn giấy lau tay, gật đầu nói: “Con đã hiểu.”
Cậu tôi ngạc nhiên: "Vậy con nói xem, con hiểu như thế nào? Sau này, khi con đến nhà họ Thịnh, con định làm sao?"
Tôi ngồi thẳng dậy, trình bày lại lý lịch của mình cho cậu nghe: “Con là con gái duy nhất của Khương Vân và Nhiếp Trình Viễn ở Vô Tích, là cháu gái duy nhất của Khương Bình ở Nam Kinh, ngay cả Thịnh lão gia, khi đi qua Vô Tích cũng ghé thăm mẹ đỡ đầu của con, họ muốn ức hiếp bạn trai của con, không có cửa đâu!"
Gia thế hiển hách và tính cách kiêu ngạo đến mức khiến cho Khương đại tiểu thư còn cảm thấy có chút e ngại, tôi quyết định dành cho Lâm Tự Sâm một vinh dự cao nhất – tự mình đến nhà để đón anh!
Vì vậy, sau khi cậu tôi rời đi, tôi vô cùng tự tin lên đường đến nhà Lâm Tự Sâm. Kết quả còn chưa bước ra khỏi khách sạn, tôi lại nhận được cuộc gọi từ dì Hoàng.
"Hy Quang, con dậy rồi à? Dì sắp đến khách sạn của con, mẹ con bảo dì đưa con đi xem nhà."
Đi xem nhà?
Mặc dù tôi biết gia đình mình khá giàu, nhưng việc mẹ tôi chỉ cần chớp mắt đã an bài xong chỗ ở vẫn khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu.
Dì Hoàng vừa nhìn thấy tôi đã mở miệng khen: “Da của Hy Quang thật đẹp. A, sợi dây chuyền hôm nay con đeo cũng rất đẹp, sao hôm qua dì không thấy nhỉ.”
“Còn chiếc vòng tay này nữa, là một bộ đúng không, chỉ thiếu đôi bông tai nữa thôi.” Tôi giơ tay lên chỉ chiếc vòng tay, trong lòng phức tạp nói với dì: “Đây là món quà năm mới, ưm, con mới nhận được hôm qua."
Cuối cùng thì Lâm tiên sinh cũng thức thời, ngoại trừ đôi dép lê, anh ấy đã chuẩn bị một món quà khác cho tôi, nhưng mãi đến khi đưa tôi về khách sạn để lấy đồng hồ thì anh mới mang nó ra tặng tôi ==
Nhận quà xong anh ấy vui vẻ rời đi, toàn bộ quá trình chưa đầy năm phút, như một cuộc giao dịch vội vàng... Mặc dù trước khi rời đi anh đã hôn tôi một cái nhưng một chút lãng mạn cũng không có, còn không bằng lúc anh tặng tôi đôi dép lê.
Chắc hẳn anh đang vội về nhà để một mình nghiên cứu chiếc đồng hồ đó...
Tôi thực sự không muốn nhớ lại.
Tôi liền đổi chủ đề: “Nhà ở đâu vậy ạ?”
"Ở gần đây thôi, vài phút nữa là đến."
Gần như vậy?
Đó không phải là tiểu khu nơi Lâm Tự Sâm ở hay sao?