... Sau một hồi vòng vo, hóa ra là nó đang yêu! Hay là yêu đơn phương?
Tôi đột nhiên tràn đầy sức sống trở lại, cảm giác có thể chinh chiến thêm ba con phố nữa, chỉ để gặp được "cô ấy" của em họ tôi. "Cô ấy cũng là người Nam Kinh à? Bạn cùng lớp đại học của em sao? Sống ở khu Tân Nhai Khẩu này à?"
Khi đang lải nhải về mấy câu hỏi liên tiếp, Khương Duệ đột nhiên kéo tôi lại, lo lắng liếc nhìn về phía đám đông, nói với tôi: "Chị, giúp em một việc."
"Việc gì?"
"Một lúc nữa, nếu có người gọi cho em, chị hãy giả vờ là bạn gái của em."
Toàn thân tôi cảm giác như vừa bị sét đánh, Khương Duệ nắm chặt tay tôi xoay người đi, tôi không nhịn được quay đầu nhìn quanh, lập tức nhìn thấy một cô gái đang nhón chân lên, kinh ngạc kêu to: “Khương Duệ.”
Sau đó, cô ấy chạy như bay đến, khi nhìn thấy tôi, gương mặt cô ta ngay lập tức tối sầm lại. "Anh thực sự có bạn gái à... không định giới thiệu với em một chút sao?"
Khương Duệ bình tĩnh nói: “Cô ấy tên là Tiểu Quang.”
Cô gái vừa ghen tị vừa chán nản nhìn tôi rồi nói: "Chị thật may mắn, Khương Duệ rất thích chị đó, còn lấy hình chị cài làm màn hình khóa điện thoại nữa."
"..."
Tôi lập tức quay đầu nhìn về phía Khương Duệ, trên mặt Khương Duệ lộ ra hai chữ "chết tiệt". Cô gái miễn cưỡng rời đi, tôi ngay lập tức đưa tay về phía Khương Duệ.
"Đưa điện thoại cho chị."
Khương Duệ lấy điện thoại của nó ra đưa cho tôi, tôi gõ vào một cái, màn hình khóa hiện lên hình một con mèo.
"Làm ơn, em đã đổi từ lâu rồi, em chỉ dùng khi có cô ấy ở bên thôi. Chị có biết đối với một thiếu niên trẻ tuổi, vừa cầm điện thoại lên đã nhìn thấy mặt chị gái mình thì đau đớn và thê thảm tới cỡ nào không?"
"Ha ha."
Tôi lười nói với nó. Lấy tôi ra làm lá chắn mà còn cảm thấy oan uổng như vậy sao? “Chuyện này là thế nào?"
"Em không thích người ta, nhưng đối phương lại quá cố chấp."
Tôi thực sự ghét bộ dạng lúc này của nó, không nhịn được mà đả kích nó một phen: “Em cứ đắc ý đi, đến khi người ta không thích em nữa thì em đừng có hối hận đó.”
Đột nhiên, Khương Duệ nhìn tôi với vẻ mặt rất chân thành: “Giống như chị hiện giờ đã không còn thích anh Trang nữa?”
Tôi đột nhiên có chút bực bội, không rõ Khương Duệ đã xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay cứ luôn miệng nhắc đến Trang Tự. Tôi chém đinh chặt sắt trả lời nó: “Đúng vậy”.
Khương Duệ thở dài, ngẩng đầu nhìn trời, một lúc lâu sau mới đút hai tay vào túi quần, xoay người rời đi. “Về thôi."
"Chờ đã, chờ đã." Tôi đuổi theo sau lưng nó, "Không phải em nói muốn tình cờ gặp gỡ ai đó hay sao? Người đó là ai vậy? Có ảnh chụp không, cho chị xem với..."
Bước chân của nó càng lúc càng nhanh, tôi thở hồng hộc đuổi theo: "...Thiếu niên như em, chẳng lẽ nhanh vậy đã muốn bỏ cuộc sao, chẳng phải muốn tình cờ gặp gỡ à?"
Nó đột nhiên dừng bước làm tôi suýt chút nữa đã đụng vào lưng nó, nó đột nhiên quay người lại gật đầu nói: “Chị nói đúng.”
Tôi: "???"
Cái gì?
Nó: "Tiếp tục mua sắm."
Sau một tiếng.
"Em trai à, chị không có hứng thú với crush của em nữa, chúng ta quay về đi?"
Hai giờ sau.
"Em trai à, chị cảm thấy hai đứa không có duyên phận cho lắm... Nếu không, em thử cân nhắc về cô gái chúng ta gặp khi nãy đi?"
Những ngày nghỉ lễ luôn trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt đã đến mùng sáu. Mùng tám đã phải đi làm rồi, tôi thật đáng thương khi lãng phí kỳ nghỉ xuân vui vẻ của mình để đi đi lại lại khu Tân Nhai Khẩu.
Lâm tiên sinh báo cáo với tôi rằng anh ấy đã hạ cánh xuống Phổ Đông lúc 4 giờ chiều ngày mùng bảy, nhưng mùng chín anh ấy mới đến Tô Châu, bởi vì trong nhà có tiệc.
Cho nên mới nói đại gia tộc luôn có rất nhiều việc phải làm, đâu nhàn rỗi như thể loại “nhà giàu mới nổi” như gia đình tôi.
Buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm, tôi vừa ăn vừa nghiêm túc cảnh cáo Khương Duệ: "Hôm nay ăn xong, chị tuyệt đối sẽ không đi dạo Tân Nhai Khẩu với em nữa, đi xem phim cũng không."
Khương Duệ yếu ớt nói: “Em cũng từ bỏ rồi, được chưa?”
Mẹ tôi mỗi ngày đều vui vẻ chơi mạt chược, lúc này bà mới nhận ra gần đây chúng tôi cư xử rất lạ: "Hai đứa ngày nào cũng đi ra ngoài là đi đến Tân Nhai Khẩu đó sao? Có gì hay ho không, mẹ chẳng thấy gì để mua cả."
Tôi vòng vo một hồi, cuối cùng dưới ánh mắt cảnh cáo của Khương Duệ, tôi đã bán rẻ nó không chút thương tiếc: “Em trai con đã trưởng thành rồi.”
Cậu tôi liếc nhìn Khương Duệ một cái, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng: “Lên đại học rồi, như vậy cũng tốt.”
Khương Duệ trông có vẻ oan ức. Tôi quay sang nhăn mặt với nó thì mẹ tôi lại bất ngờ chĩa họng súng về phía tôi: “Con cũng đến lúc phải tìm bạn trai rồi đó.”
Tôi nói một cách nghiêm túc: “Để con tìm xem, con nhất định phải tìm được một người bạn trai đẹp trai, đẹp trai và đặc biệt đẹp trai.”
Rõ ràng là tôi đang nói đùa, nhưng mẹ tôi lại cau mày: “Tính cách mới quan trọng nhất, đẹp trai có ích gì chứ.”
Tôi lập tức nhớ tới bố tôi, chẳng phải lúc còn trẻ bố tôi cũng rất đẹp trai sao... Thế nên trong lòng tôi có chút không vui, không nói nhảm với mẹ nữa mà thành thật nói:
"Con biết rồi."
Cậu tôi hỏi tôi: “Ngày mai khi nào con đi?”
"Lúc nào cũng được ạ, chắc là sau khi ăn trưa."
"Vậy con đi chung xe với cậu đi, tối mai cậu đi Thượng Hải dự tiệc mừng thọ của Thịnh lão gia, tiện đường có thể đưa con đến Tô Châu."
Thịnh gia? Tiệc mừng thọ?
Chẳng lẽ chính là bữa tiệc mà Lâm Tự Sâm đã nhắc đến?!
Tôi không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng giơ tay lên: “Con cũng muốn đi!”
Mọi người đều bị tôi làm cho giật nảy mình, tròn mắt kinh ngạc, nghĩ đến thái độ tránh né trước đây của tôi đối với các loại yến tiệc, trong lòng có chút áy ngại.
"...Con chỉ muốn đi xem một chút." Tôi yếu ớt giải thích.
Bọn họ vẫn tỏ vẻ khó tin, tôi ho khan: “Mẹ, không phải mẹ bảo con tìm bạn trai sao, đi xem thử một chút, biết đâu lại có thể tìm được người thích hợp.”
Thực ra đã có sẵn một người rồi~~~
Tâm trạng tôi vô cùng phấn chấn, vui vẻ nói với Khương Duệ: “Ăn nhanh lên, tối nay chúng ta đi Tân Nhai Khẩu! Chị muốn mua vài cái váy!"