Việc bố muốn chuyển giao cổ phần cho tôi, tôi vẫn chưa phản hồi. Trong khi đó, về phía Lâm Tự Sâm, không có sự cản trở của bố tôi, quá trình chuyển nhượng cổ phần diễn ra rất suôn sẻ.
Đồng thời, mọi việc trong công ty cũng đang được tiến hành trơn tru. Khu nhà máy mở rộng sắp hoàn thành, đang trong giai đoạn hoàn thiện các công đoạn cuối cùng và chuẩn bị nghiệm thu; công ty đã mua hai dây chuyền sản xuất cũ từ một nhà sản xuất mô-đun năng lượng mặt trời tại Thành Đô. Hợp đồng đã ký từ năm trước, nhưng vẫn chưa triển khai thiết bị, vì cần phải tuyển nhân viên kỹ thuật có liên quan trước. Ngoài ra, còn phải sắp xếp thời gian đến thăm Viện nghiên cứu năng lượng mặt trời tại Đại học D ở Thượng Hải, tiến hành đàm phán về việc thành lập phòng thí nghiệm liên kết tại Tô Châu và nhiều việc khác nữa.
Tất nhiên, những việc này tôi chỉ là người ngoài cuộc, công việc chính của tôi vẫn là làm tốt công việc tài vụ nhỏ bé của mình. Lịch trình công việc bận rộn, thấm thoát đã đến tháng Tư.
Vào cuối tuần đầu tiên của tháng tư, Lâm Tự Sâm muốn đến Thượng Hải để tham dự một hội nghị ngoại khoa về phẫu thuật thần kinh kéo dài ba ngày, anh hỏi tôi có muốn đi cùng không, “Có thể em sẽ thấy nhàm chán.”
"Em đi."
Vừa mới trải qua địa ngục kết toán cuối tháng, tôi vô cùng nóng lòng được ra ngoài dạo chơi. Nói đến nhàm chán, còn gì có thể nhàm chán và tra tấn hơn việc phải mất một giờ đồng hồ chỉ để tìm ra lỗi trong đống dữ liệu báo cáo chứ?
---
Bởi vì có buổi thuyết trình đầu tiên vào sáng thứ sáu, cho nên sau khi tan làm vào chiều thứ năm, chúng tôi đã khởi hành đến Thượng Hải. Đặc biệt, tôi còn dùng ngày nghỉ phép quý báu của mình cho chuyến đi này.
Trên đường đi, Lâm Tự Sâm chủ động hỏi tôi về nơi tôi sẽ ở khi đến Thượng Hải.
“Anh đương nhiên muốn em ở lại nhà anh, một mình em ở trong khách sạn ba ngày, anh cảm thấy không yên tâm. Nhưng nếu em ở chỗ của anh, e là bố mẹ em sẽ không đồng ý, vì vậy sự yên tâm của dì vẫn quan trọng hơn.”
Tôi lập tức nắm được điểm mấu chốt: “Vậy, đối với anh sự an toàn của em cũng không quan trọng bằng sự yên tâm của mẹ em, đúng không?”
"..." Lâm Tự Sâm không chút giãy dụa, lập tức đầu hàng, "Nói nhiều ắt sẽ nói sai, là lỗi của anh."
Ha ha~
Cho nên mới nói, chỉ cần tìm được góc độ phù hợp, người sai luôn là bạn trai.
---
Sau khi quyết định nơi ở, trong lòng tôi bắt đầu cân nhắc. Khách sạn gần nhà Lâm Tự Sâm, lần trước tôi ở vào dịp năm mới tốn khoảng hai, ba nghìn tệ một đêm, mặc dù mấy ngày tới không phải ngày lễ nhưng chắc chắn cũng không rẻ, nếu ở ba ngày... có lẽ còn nhiều một tháng lương của tôi.
Thật ra cũng không đắt đến mức tôi không trả nổi, nói không chừng Lâm Tự Sâm còn giành trả thay tôi, nhưng suy nghĩ kỹ, tôi vẫn cảm thấy thật lãng phí, dùng tiền đó để ăn cơm không phải tốt hơn sao. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi như được tiếp thêm dũng khí, sau khi cân nhắc hồi lâu, tôi đã gửi cho mẹ một tin nhắn.
"Mẹ, con đã nói với mẹ là con và Lâm Tự Sâm sẽ đến Thượng Hải vài ngày đúng không? Căn hộ mà mẹ sắp xếp cho con vẫn chưa sửa xong, con không muốn ở khách sạn một mình, có chút sợ, vả lại còn quá mắc. Nhà anh ấy rất lớn, phòng dành cho khách còn có cả phòng tắm riêng, con có thể ở nhà anh ấy không? Đảm bảo an toàn!
Tôi đã chỉnh sửa và viết đi viết lại rất lâu trước khi gửi tin nhắn đi, giờ lại hồi hộp chờ đợi câu trả lời. Những ngày qua, tôi thường xuyên nhắc với mẹ về những lời nói và việc làm của Lâm Tự Sâm, hy vọng có thể làm gia tăng độ thiện cảm từ phía bà...
Mười phút trôi qua vẫn chưa có hồi âm, ngay lúc tôi cảm thấy mình sắp hết hy vọng và bị mắng đến nơi thì có tin nhắn từ mẹ gửi đến, chỉ vỏn vẹn bốn chữ - “Không có lần sau.”
---
Câu này có nghĩa là đồng ý rồi?!
Tôi đọc lại tin nhắn hai lần, vui mừng thông báo tin này cho Lâm Tự Sâm: "Báo cho anh một tin tốt, em vừa gửi tin nhắn cho mẹ, hỏi xem có thể ở nhà anh không, mẹ em đã đồng ý, còn nói 'Không có lần sau', chúng ta có thể tiết kiệm được tiền rồi."
"Cái gì?" Lâm Tự Sâm đang lái xe, phản ứng đầu tiên không phải là vui mừng, ngược lại sắc mặt biến đổi, "Em đã nói như thế nào? Em đọc tin nhắn đã gửi cho anh nghe xem."
Đây là tình huống gì vậy?
"Em... chỉ nói là khi đến Thượng Hải em muốn ở phòng dành cho khách trong nhà anh."
Lâm Tự Sâm vừa lái xe vừa thở dài: "Nhiếp Hy Quang, anh có một lời khuyên dành cho em, lần sau khi em đưa ra quyết định có tính rủi ro cao như vậy, em có thể thảo luận trước với anh không?"
Tôi bối rối: "Tại sao lại có rủi ro cao?"
"Lỡ như mẹ em nghĩ, anh ở sau lưng xúi giục em, anh sẽ bị mất điểm trong lòng mẹ em, thậm chí có thể mất sạch điểm."
"...Anh suy nghĩ quá nhiều rồi."
"Không nhiều chút nào." Lâm Tự Sâm lo lắng không thôi, "Nhưng anh rất vui vì dì đã tin tưởng anh như vậy. Anh cảm thấy mình không nên phụ sự tin tưởng này. Hy Quang, mấy ngày tới khi ở nhà chúng ta nên giữ khoảng cách."
Tôi: ???
Được thôi, đây là do anh nói đấy.