• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ấy không trả lời lại, nhưng vài giây sau điện thoại đã reo lên, nhìn tên người gọi trên màn hình hiển thị, tôi không nói nên lời. Điện thoại vừa kết nối, anh liền hỏi thẳng:

“Quà gì vậy?”

"Không phải ngài mai anh có chuyến bay sớm hay sao? Kế hoạch đưa em đến Nam Kinh cũng đã bị hủy, sao anh còn có thời gian gọi điện vậy?"

"Nhiếp tiểu thư chê bạn trai mình làm việc không có logic sao? Ngày mai bay sớm và gọi điện có gì mâu thuẫn? Hơn nữa, ai nói đi máy bay đường dài rất mệt, bảo anh đừng đi đi lại lại mất công?"

Mấy ngày trước tôi cũng mới biết được, bố Lâm Tự Sâm đã qua đời từ lâu, mẹ anh sống ở Thụy Sĩ, hàng năm anh đều bay sang Thụy Sĩ để đón Tết cùng mẹ.

Sáng ngày mai anh có chuyến bay sớm, nhưng hôm nay anh còn muốn chở tôi đi Nam Kinh rồi quay về Thượng Hải. Tất nhiên tôi đã từ chối, chưa nói đến việc kẹt xe, cho

dù không tắc đường thì cũng phải mất sáu bảy tiếng đi đi về về.

Mặc dù suy nghĩ và hành động của tôi đều ân cần và thấu hiểu lòng người như vậy, nhưng ngoài miệng tôi vẫn cưỡng từ đoạt lý nói: “Ồ ~ em chỉ tùy tiện nói vậy thôi, nhưng em vẫn mong anh sẽ tiễn em.”

Anh ở đầu dây bên kia cười nói: "Thật sự vô cùng xin lỗi, không nghĩ tới Nhiếp tiểu thư lại khẩu thị tâm phi như vậy, kinh nghiệm của anh còn kém, lần sau sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa."

... Haizz, tôi luôn không thể thắng anh ấy.

Ở bên kia, chắc hẳn anh đang vô cùng đắc ý, thậm chí còn hỏi tôi lần nữa: "Em đã mua quà gì cho anh?"

Tôi thầm nghĩ “anh cũng gấp quá rồi”, dựa theo tác phong điềm tĩnh thường ngày của anh, chẳng phải anh nên đợi tôi tặng quà, sau đó thản nhiên nhận lấy rồi cảm ơn, như mọi khi hay sao?

Mặc dù trong lòng vẫn tràn đầy bất mãn với lời vu khống khi nãy, nhưng miệng tôi vẫn thành thật thừa nhận.

“Là đồng hồ.” Tôi cảm thấy món quà này cũng không có gì đặc biệt, cho nên giọng nói có chút yếu ớt.

Tuy nhiên, anh bắt đầu hỏi cặn kẽ chi tiết một cách thích thú: "Màu sắc và chất liệu là gì?"

"Màu đen, bằng kim loại, dây đeo bằng da, cùng nhãn hiệu với chiếc anh đang đeo. Nhưng nó trông đẹp hơn của anh một chút, chắc là mẫu mới."

Anh ấy đột nhiên bật cười: “Nhiếp tiểu thư thật hào phóng, anh cảm thấy áp lực lắm đấy.”

Cuộc trò chuyện giữa tôi và Lâm Tự Sâm bị một loạt tiếng còi dài từ đằng sau làm gián đoạn, lúc này tôi mới nhận ra đèn đỏ phía trước đã chuyển sang xanh, nhưng Khương Duệ vẫn chưa khởi động xe.

Không đợi tôi nhắc nhở, nó đã đạp ga và lái xe rời đi. Khi nhìn lại điện thoại, cuộc gọi đã vô tình bị tắt, tôi đành phải gửi tin nhắn cho Lâm Tự Sâm — “Hôm nay, em nói chuyện cùng với Khương Duệ, em họ em, khi nói về quan hệ của chúng ta, nó cư xử rất kỳ quái, chẳng lẽ nó đối với em là tỷ đệ luyến hay sao?"

Lâm Tự Sâm trả lời bằng một dấu chấm hỏi.

Hừ, tôi chỉ đang đùa thôi, anh ấy trả lời kiểu gì vậy? Tuy nhiên, chỉ trong vài phút, tin nhắn trả lời của anh được gửi đến - "Mấy ngày nữa, đưa em họ em đến gặp tôi."

Tôi không nhịn được cười.

"Anh thật biết ra vẻ đại gia, còn muốn em dẫn em họ tới gặp anh sao, anh tự đi mà gặp."

Sau khi băng qua Tân Nhai Khẩu, trên đường không còn đông đúc như trước, chẳng mấy chốc tôi đã đến nhà cậu.

Mẹ tôi và những người khác vẫn chưa về, Khương Duệ đang đứng trong phòng khách, đột nhiên nói: "Chị, chị có muốn vào bếp nói chuyện với dì Trương không?"

Tôi sững người một lúc, "Hả?"

"Dì ấy rất nhớ chị."

“À.” Tôi nhìn nó một cách kỳ quái, lời đề nghị này thật sự quá đột ngột. Tôi bỗng nhớ tới lời thằng bé nói trước đây về một bí mật lớn nào đó.

"Bí mật lớn mà em đã đề cập trước đây là gì?"

"Không có gì." Khương Duệ một lúc sau mới nói, "Em lên lầu yên tĩnh một chút."

Sau đó nó rời đi.

Yên tĩnh...nó cần yên tĩnh để làm gì chứ...

Tôi không hiểu lắm nhưng vẫn đi vào bếp.

Dì Trương đang làm cá viên trong bếp, vừa nhìn thấy tôi đã ứa nước miếng. Nhìn thấy đôi mắt sáng của tôi, dì Trương mỉm cười nói: “Năm nay dì làm tận ba con cá, đều là cá trích lớn mỗi con khoảng mười cân. Khi về Vô Tích, mấy đứa về Vô Tích nhớ mang theo vài túi, dì đã chuẩn bị sẵn rồi."

"Được ạ, con thích nhất là cá viên nhà mình làm, dì à, để con giúp dì."

Việc làm cá viên thật sự đòi hỏi rất nhiều sức lực, may thay, sau khi bị Lâm Tự Sâm hành hạ một thời gian, sức lực của tôi đã tăng lên, làm cá viên cũng không có vấn đề gì.

Tôi đang chăm chỉ làm cá viên thì nghe dì hỏi thăm về công việc, tôi không kìm được kể cho dì nghe: “Cấp trên của con thật sự rất khó tính, luôn tìm cách bắt lỗi và bắt con phải làm thêm giờ”.

Dì rất tức giận: “Sao có thể làm vậy được? Ngày nào cũng phải làm thêm giờ, vất vả như vậy, chúng ta không cần phải nhẫn nhịn, cứ khiếu nại lên trên. Hơn nữa, không phải Nhiếp tiên sinh cũng là cổ đông của công ty sao?”

Tôi thở dài, khoan dung độ lượng nói: “Quên đi, xem như anh ta đẹp trai nên con mới tha thứ cho anh ta.”

Dì Trương hoàn toàn không đồng ý với thái độ tha thứ cho người khác chỉ vì ngoại hình của tôi, liên tục nhấn mạnh không thể nhún nhường với loại cấp trên tồi tệ như vậy, tự gây nghiệt thì không thể sống, tôi không thể tránh khỏi phải hứa rằng qua năm mới sẽ khiếu nai người cấp trên khiêm bạn trai này của tôi.

Dì Trương lúc này mới hài lòng, bỏ qua chủ đề này, bắt đầu nói sang chuyện khác, đột nhiên dì nhớ ra điều gì đó liền hỏi tôi: “Con và Khương Duệ đi du học có vui không?”

Du học? Tôi khựng lại một lát, “Là tham quan học tập ạ.” Tôi sửa lại cho dì.

"Ồ, tham quan học tập, ta đã già không hiểu rõ những chuyện này."

“Rất thú vị ạ.” Tôi đáp lại, đảo cá viên vài lần rồi đột nhiên dừng lại, trong đầu chợt lóe lên một cảm giác kỳ lạ. Nhưng chưa kịp tìm hiểu xem kỳ lạ ở chỗ nào, thì đã nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền đến.

Mẹ tôi và những người khác đã trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK