Sau khi rời khỏi quán trà, tôi một mình lang thang rất lâu, điện thoại reo mấy lần, tôi mới nhớ ra phải bắt máy.
Tất nhiên đó là Lâm Tự Sâm.
Anh không hỏi nhiều, giọng đều đều vững vàng nói: "Hy Quang, hiện giờ em đang ở đâu?"
"Em không biết."
"Em nhìn xung quanh xem có tòa nhà hay cửa hàng nào không."
Tôi ngước mắt lên nhìn xung quanh, nói cho anh tên của một vài cửa hàng.
"Ở đó đợi anh, mười phút nữa anh đến."
---
Khi mô tả khung cảnh xung quanh cho Lâm Tự Sâm, tôi nhận ra mình đã đi theo dòng người đến một con phố khá náo nhiệt, xung quanh có đủ các loại món ngon.
Vì vậy, khi Lâm Tự Sâm tìm thấy tôi, tôi đang ngồi bên lề đường ăn vặt, xung quanh còn chất rất nhiều loại đồ ăn khác nhau.
Lúc anh bước nhanh đến trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, nhưng sau khi nhìn rõ dáng vẻ của tôi, tất cả lo lắng trên mặt anh đều biến thành ý cười. Anh bước đến chỗ tôi và ngồi xuống, cầm một túi giấy lên định lấy thứ bên trong ra ăn.
“Chờ một chút!” Tôi vội ngăn anh lại: “Đây là bánh hoa mận, em chỉ mua một cái, anh chỉ được ăn một nửa thôi.”
Anh ngoan ngoãn nghe lời bẻ ra làm đôi, nhưng sau khi ăn xong nửa của mình, anh lại ăn luôn nửa còn lại. Tôi trợn tròn mắt, vẻ mặt vô cùng thắc mắc, anh lại nhận xét không chút áy náy: "Ăn ngon thật. Em mua ở đâu vậy? Anh mua cái khác đền cho em nhé."
"……Được rồi."
Tôi cúi đầu, tìm thấy một miếng bánh Định Thắng trong đống đồ ăn vặt.
*Bánh Định Thắng: một loại bánh ngọt truyền thống nổi tiếng ở Giang Tô; màu đỏ nhạt, mềm và dẻo, có vị đậu ngọt. Món bánh này làm ra để khuyến khích binh lính Hàn Thế Trung đi viễn chinh, trên bánh có hai chữ "Định Thắng" có nghĩa là “Nhất định thắng lợi”.
"Hôm nay gặp Nhiếp tổng không vui sao?"
"Sao anh tới nhanh thế?"
"Anh lo lắng, cho nên đã theo em ra ngoài."
"Ồ." Tôi ăn xong chiếc bánh Định Thắng trong tay, sau đó giơ bàn tay bẩn bẩn dính dính của mình về hướng Lâm Tự Sâm, "Em có thể ôm anh không?"
Lâm Tự Sâm trực tiếp nắm lấy tay tôi và kéo tôi vào vòng tay anh. Tôi ôm anh, vùi đầu vào ngực anh, nhẹ nhàng nói: “Em xin lỗi, em đã làm hỏng việc.”
"Có chuyện gì thế?" Anh nhẹ nhàng ân cần hỏi.
"Về việc chuyển nhượng cổ phần, bố em có thể sẽ không đồng ý việc Thịnh Viễn chuyển nhượng cổ phần cho anh. Ông ta nói ông ta có quyền ưu tiên mua cổ phần, nếu như Thịnh Viễn muốn chuyển nhượng, ông ta sẽ mua trước. Hay là chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi, em cũng đến Thượng Hải tìm việc làm... Chỉ là em cảm thấy có chút xin lỗi với đám người Tiểu Đới thôi."
“Đừng khóc.” Lâm Tự Sâm dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, “Không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu.”
Tôi vậy mà lại khóc sao, chính tôi cũng không phát hiện ra, tôi ra sức lau nước mắt rồi nói: "Dù sao thì ông ta cũng không đồng ý, trừ khi..."
Tôi không nói tiếp, nhưng Lâm Tự Sâm đã hiểu.
“Cuối năm ngoái, Nhiếp tổng đã đầu tư một số tiền lớn vào các dự án khác, tình hình tài chính của ông ta không tốt lắm, không thể chi nhiều tiền như vậy để tiếp quản nơi này. Trong vòng một tháng, nếu ông ta không thực hiện quyền ưu tiên, thì tương đương với việc từ bỏ."
"Thật sao?"
“Anh đoán là vậy.” Lâm Tự Sâm vuốt nhẹ tóc tôi, “Cho nên em không cần lo, ông ta chỉ đang hù dọa em thôi.”
"Vậy nếu ông ta giải quyết được vấn đề tài chính thì sao? Nếu em không tham gia vào, chắc hẳn ông ta sẽ đồng ý."
"Vậy thì cùng nhau bỏ trốn, anh cũng không bắt buộc phải có bạn gái mở công ty để nuôi anh đâu."
Tôi bị anh chọc cười: “Cảm ơn anh đã hạ thấp tiêu chuẩn của mình.”
"Không có gì."
Lâm Tự Sâm cúi đầu, hôn nhẹ lên mắt tôi, “Sau này, đừng dụi mắt mạnh như vậy nữa.”
"Được."
“Còn nữa, đừng tùy tiện nhận hết trách nhiệm về mình.”
“Được.” Tôi thấp giọng trả lời, lặng lẽ tựa vào trong ngực anh, không muốn nhúc nhích. Ngón tay tôi vô thức nắm lấy cúc áo khoác của anh kéo vài cái, gọi tên anh: "Lâm Tự Sâm."
Anh cúi đầu nhìn tôi.
"Bánh hoa mận của em, anh không cần phải bồi thường đâu."
"Hào phóng như vậy?"
“Đúng vậy, lỡ như vì bố em mà anh không nhận được cổ phần, cái này xem như bồi thường cho anh.”
Người phía trên im lặng hồi lâu, cuối cùng mới vỗ vỗ tôi: “Hy Quang, cố lên.”
"Hả?"
"Chuyện làm ăn, em rất có thiên phú.”
---
Cuối cùng, bố tôi cũng từ bỏ quyền ưu tiên mua cổ phần như Lâm Tự Sâm đã dự đoán, sau đó tôi nhận được một tin nhắn rất dài từ ông, nhưng tôi chỉ liếc nhìn qua chứ không đọc kỹ.
Không muốn xem.
Không quan trọng.
---
Nhưng sau đó không lâu, ông ta lại truyền lời thông qua mẹ tôi, nói sẽ chuyển nhượng toàn bộ cổ phần Song Viễn sang tên tôi.
Sau đó, lại có một tin nhắn khác từ bố.
"Con gái, bố vẫn giữ nguyên quan điểm của mình về Lâm Tự Sâm. Nhưng đó không phải xuất phát từ thù oán cá nhân, mà là sự cảnh giác, lo lắng và phản cảm tự nhiên của một người cha đối với bất kỳ người đàn ông nào đến gần đứa con gái bảo bối của mình. Nhưng con nói đúng, bố không thể dựa vào cảm giác yêu ghét của bản thân để can thiệp vào cuộc sống của con. Bố chỉ muốn con được hạnh phúc và khỏe mạnh, hy vọng con sẽ không bao giờ phải chịu tổn thương."