• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi taxi chạy được một lúc lâu, cảm giác gai người phía sau lưng mới dần tan biến.

Âm báo tin nhắn trên điện thoại vang lên, Tiểu Đới gửi tin nhắn hỏi tôi đang ở đâu: “Có muốn cùng nhau ăn cơm không?”

Tôi trả lời ngắn gọn: “Tôi sẽ tự thu xếp.”

---

Sau khi về đến nhà, tôi thay quần áo, tắm rửa, sấy tóc, ngồi trên ghế sofa hồi lâu rồi mới gửi tin nhắn cho Lâm Tự Sâm.

“Bây giờ anh có tiện trả lời điện thoại không?”

"Đợi một chút."

---

Khoảng mười phút sau, Lâm Tự Sâm gọi điện lại. Tôi rất bình tĩnh nói với anh: “Em gặp một chút rắc rối.”

Giọng nói của Lâm Tự Sâm vẫn rất trầm ổn, "Rắc rối gì thế? Em phá tan phòng thí nghiệm của người ta à?"

"...Thực ra không nghiêm trọng như vậy, ông ngoại anh có tìm anh không?"

"Không, có liên quan gì đến Thịnh gia sao?"

“Vâng.” Tôi tỉ mỉ kể lại toàn bộ sự tình, đến phần Trang Tự xuất hiện, tôi không khỏi khựng lại một lát.

Tuy nhiên, Lâm Tự Sâm hoàn toàn không để ý, sau khi nghe xong, anh lập tức nói: "Bạn học của em làm việc đều không theo lẽ thường, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến chúng ta. Em đừng lo lắng rồi lại tự trách mình."

Tôi không biết làm thế nào để diễn tả cảm giác của mình lúc này, trên đường về và cả lúc đã vào nhà, tôi đem toàn bộ sự việc xem xét lại rất nhiều lần, cảm thấy mình có thể xử lý được. Mặc dù tôi đã nói tôi không quan tâm đến lời nói của Diệp Dung nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi cảm giác lo lắng.

Đến khi nghe thấy anh nói những lời này, tôi mới thực sự có thể thả lỏng.

Sự tủi thân và khó chịu mới âm thầm lấp đầy trái tim tôi.

---

Lúc này, Lâm Tự Sâm mới nói thêm câu nữa: “Hơn nữa, cho dù em có nói cho cô ta biết chuyện này hay không, một khi cô ta phát hiện ra, cô ta vẫn có thể lợi dụng em để đánh lừa Thịnh Hành Kiệt. Chuyện này không liên quan gì đến hành động trước đây của em cả.”

Tôi cầm điện thoại mà đầu óc hoàn toàn choáng váng, nếu những lời trước đó anh chỉ đang an ủi tôi, thì câu nói này của anh lại giúp tôi tìm được lối thoát.

---

"Lâm Tự Sâm, anh đừng làm như vậy nữa."

"Anh thế nào?" Anh thoải mái nói, thậm chí còn nở nụ cười.

"Như vậy rất thiên vị và không công bằng. Em đã suy nghĩ không chu toàn."

"Không chu toàn chỗ nào? Nếu em chỉ đứng nhìn bạn học mình bị lừa gạt, em đã không phải là Nhiếp Hy Quang mà anh biết."

"Em đã không suy nghĩ kỹ càng, có làm liên lụy đến anh không? Hơn nữa, Thịnh Hành Kiệt không chỉ lừa dối Diệp Dung, mà còn lừa dối một cô gái khác..."

"Hy Quang." Lâm Tự Sâm đột nhiên nghiêm túc ngắt lời tôi.

Tôi dừng lại.

Lâm Tự Sâm nói: "Người làm sai là Thịnh Hành Kiệt. Sao em lại nghiêm khắc ép buộc bản thân mình phải hoàn hảo?"

Tôi nín thở, một lúc sau mới nhẹ nhàng thở ra, nơi khóe mắt đột nhiên ê ẩm: "Lâm Tự Sâm."

"Anh đây."

Tôi muốn gặp anh, muốn lập tức nhìn thấy anh.

Tôi nói thầm trong lòng.

---

Tôi dừng lại một hồi lâu, nói với anh bằng giọng cầu mong: "Thịnh Hành Kiệt sẽ gặp rắc rối phải không?"

“Chắc chắn sẽ gặp.”

"Em có thể mong hắn gặp nhiều rắc rối hơn một chút được không?"

"Chu gia bối cảnh thâm hậu, thế hệ này chỉ có một cô con gái, nâng niu trong tay như báu vật, Thịnh gia nhất định phải đưa ra một lời giải thích thỏa đáng." Lâm Tự Sâm lạnh lùng và bình tĩnh phân tích, "Thực ra, ông ngoại có lẽ đã biết việc làm của Thịnh Hành Kiệt, ông không quan tâm đến những chuyện này, nhưng ông sẽ để tâm đến việc Thịnh Hành Kiệt xử lý ra sao."

Mà Thịnh Hành Kiệt đương nhiên xử lý không thỏa đáng - tôi hiểu điều mà Lâm Tự Sâm chưa nói hết.

"Anh cũng sẽ góp một phần công sức." Giọng điệu của Lâm Tự Sâm đột nhiên nghiêm túc lạ thường, "Anh ta thực sự quá mức tự đắc, tùy ý vu khống người khác mà không thèm suy nghĩ."

“A?” Tôi giật mình, không biết nên nói gì, “…vậy anh phải cẩn thận nhé?”

Anh ấy đột nhiên bật cười, giọng nói lập tức trở nên dịu dàng: “Được rồi, anh sẽ cẩn thận.”

---

Đầu bên kia điện thoại vang lên một loạt âm thanh ồn ào, Lâm Tự Sâm dường như đã che điện thoại lại, rồi nói với ai đó "Đến ngay".

"Anh đang bận sao?"

"Anh đang nghỉ giải lao giữa cuộc họp."

“Vậy anh nhanh chóng quay lại họp đi nhé.”

"Được rồi, sau khi họp xong anh sẽ bay đến Thượng Hải."

Tôi ngạc nhiên: “Nhanh như vậy đã giải quyết xong rồi sao?”

"Vẫn chưa, sáng mai anh sẽ bắt chuyến bay sớm trở về."

Như vậy làm sao được! Tôi vội ngăn anh lại: “Không, không, em không có việc gì cả, anh làm xong việc rồi hãy đến.”

Lâm Tự Sâm không nói gì, tôi nhấn mạnh: "Em không cho phép anh đến đây, anh có nghe không?"

Anh im lặng một lúc lâu, dường như đang cân nhắc, cuối cùng nói: “Anh biết rồi, tối nay anh sẽ gọi cho em, sau đó giao cho em một nhiệm vụ?”

Dường như anh vừa nói vừa bước đi, "Nếu em rảnh thì hãy nghĩ xem Lễ quốc khánh chúng ta nên đi đâu chơi? Không phải em nói, tháng trước em đã kết toán thay đồng nghiệp, nên tháng này có thể nghỉ phép hay sao?”

“Đúng đúng, em lập tức suy nghĩ, anh không được đến đâu đấy.” Tôi liên tục cảnh cáo: “Trở về làm việc nhanh đi, em cúp máy đây.”

Tôi cúp điện thoại trước, kiểm tra thời gian gọi chưa đầy mười phút. Thời gian ngắn hơn tôi nghĩ nhưng tâm trạng đã hoàn toàn thay đổi.

---

Tinh thần tôi phấn chấn trở lại, định tìm việc gì đó để làm và dọn dẹp nhà cửa. Nhưng vừa mới tìm được khăn lau, bố tôi đã gọi điện đến. Trong lòng tôi đột nhiên căng thẳng, có phải cuối cùng người nhà họ Thịnh đã tìm tới? Vừa mới bắt máy, quả nhiên là vậy.

Thế nhưng, ngữ khí của bố lại vô cùng cẩn thận: "Hy Quang, có chuyện này bố muốn hỏi con."

Tôi chỉ "Vâng" một tiếng, ông tiếp tục, "Thịnh Bá Khải vừa gọi điện cho ta, nói con đã gửi cho Thịnh lão gia mấy tấm hình nhằm tố cáo Thịnh Hành Kiệt. Tất nhiên bố rất tin tưởng con, cho nên muốn hỏi con liệu chuyện này có hiểu lầm gì hay không?"

Tôi suy nghĩ vài giây rồi hỏi: “Ảnh gì?”

Ông kể lại rõ ràng, tôi cũng lười giả vờ tức giận hay ngạc nhiên với ông, nói thẳng: “Người yêu cũ của hắn là bạn cùng phòng của con, quan hệ của bọn con vốn không tốt đẹp gì. Con không biết bọn họ đang làm trò gì, nhưng không liên quan gì đến con.”

Bố tôi đương nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt. Tốt nhất là không nên dính vào chuyện này. Thịnh lão gia đã tức giận đến mức phải nhập viện. Tốt nhất là không liên quan gì đến chúng ta, lát nữa bố đi thăm bệnh sẽ nói rõ ràng với họ."

“Tại sao Thịnh lão gia lại nhập viện?” Tôi lo lắng, “Có nghiêm trọng lắm không?”

"Theo lời Thịnh Bá Khải nói, có lẽ không nghiêm trọng lắm. Chắc chỉ ra vẻ cho nhà họ Chu thấy mà thôi. Nếu là thật, e là người thừa kế này không được lòng người khác." Bố tôi cay nghiệt nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK