Cậu tôi ngơ ngác bị tôi kéo lấy xoay người bước đi, bỗng nghe thấy Lâm Tự Sâm cất tiếng nói ở phía sau lưng chúng tôi.
"Cô ấy cũng họ Nhiếp."
Tôi cúi đầu cười, lần này cậu tôi rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó không đúng, ông đột nhiên quay lại, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa tôi và Lâm Tự Sâm, nghi ngờ không thôi.
Lâm Tự Sâm lúc này cũng trở nên nghiêm túc, đi đến chỗ cậu tôi – người vừa mới chịu một cú sốc lớn, lịch sự chào hỏi: "Xin chào chú Khương, tôi tên là Lâm Tự Sâm, là bạn trai của Hy Quang."
Biểu cảm trên mặt cậu tôi chưa bao giờ kích động đến thế, khiến tôi bỗng nhiên có chút lo lắng, không biết sau khi tàn tiệc tôi nên làm gì bây giờ.
Cậu tôi ngơ ngắc bắt tay với Lâm Tự Sâm.
"Chú Khương, cháu có thể dẫn Hy Quang đến chào ông ngoại được không?"
Cậu ngơ ngác gật nhẹ đầu một cái.
Thế là, tôi bị Lâm Tự Sâm nắm tay, dẫn tới gặp Thịnh lão gia trước mặt.
"Ông, Hy Quang là bạn gái của con, vừa rồi chúng con chỉ đùa giỡn mà thôi."
Lão gia tử chinh chiến trên sa trường đã lâu, tốc độ phản ứng so với cậu tôi nhanh hơn rất nhiều, ông vội vàng thu hồi sự kinh ngạc trong mắt, quan sát tôi một chút nữa, vui mừng gật đầu: “Được, được, cũng gần ba mươi rồi, cuối cùng cũng tìm được bạn gái, về sau ta cũng có thể yên tâm."
Sự im lặng tuyệt đối xung quanh cuối cùng cũng bị phá tan, một số tiếng xì xào bàn tán vang lên.
"Đây là ai?"
"Nghe nói là con gái của Nhiếp Trình Viễn."
“Nhà ông ta chỉ có một đứa con gái đúng không?”
"Đúng vậy, chỉ có một đứa con gái, cũng thật thú vị."
Có rất nhiều khách mời, ông lão nói vài câu, đang định rời đi chào hỏi người tiếp theo, nhưng trước khi đi lại nói một câu: “Ngày mai trong nhà có một bữa tiệc gia đình nhỏ, Hy Quang cũng tới đi."
Tôi vô thức gật gật đầu, chờ đến khi tôi nhận ra nó có nghĩa gì, mọi người đã đi hết.
Tôi sẽ tham dự một bữa tiệc gia đình… có vẻ không thích hợp lắm thì phải?
Tôi nhìn về phía Lâm Tự Sâm, rồi lại nhìn về phía cậu tôi, người cuối cùng cũng nhận ra mọi chuyện và chạy đến, cậu muốn nói gì đó với tôi nhưng thấy Lâm Tự Sâm ở đây, nên cuối cùng biến thành một cái trừng mắt.
Dành cho tôi = =
Trương tổng đứng bên cạnh, vẻ mặt hết sức khó xử, vỗ mạnh lên lưng cậu tôi một cái, "Thì ra ông đã sớm đem Lâm tổng bỏ vào trong túi rồi, ông giữ bí mật cũng thôi đi, còn giả vờ như không biết?"
Cậu tôi cũng khó mở miệng nói ông hoàn toàn không biết gì, sơ hở đủ chỗ giải thích: "Không phải, tôi cũng không biết tướng mạo nó như thế nào."
Trương tổng cười: "Sau này, chúng ta sẽ càng thân thiết hơn, có gì đắc tội ông cũng đừng để trong lòng đấy."
Câu nói sau cùng là nói với tôi, chắc hẳn là vì trước đó ông ta mới bình phẩm về Lâm Tự Sâm một phen, nhưng ông ta cũng chỉ ăn ngay nói thật không có gì phải sợ, còn quay sang cười cười với anh ấy.
Trương tổng lập tức thả lỏng, trêu chọc chúng tôi: "Màn kịch này của hai đứa, đã chiếm một nửa ánh đèn sân khấu hôm nay rồi."
Ông ta vừa dứt lời, tôi mới phát hiện ra chúng tôi đã trở thành tiêu điểm của sự chú ý từ lúc nào, nhiều loại ánh như có như không đều bay về phía chúng tôi, ngẫu nhiên đảo mắt một cái, thế mà lại đối mặt với Thịnh Hành Kiệt.
Tôi im lặng nhìn đi chỗ khác.
Đúng lúc đó, Lâm Tự Sâm mở miệng nói: "Chú Khương, cháu có thể mang Hy Quang ra ngoài hít thở không khí một chút được không?"
Tôi liên tục gật đầu, nhìn cậu tôi bằng ánh mắt tha thiết.
Có lẽ, cậu tôi cũng cảm thấy bầu không khí kỳ lạ xung quanh, cho nên miễn cưỡng đồng ý: "Đi đi, trước khi khai tiệc chính phải trở về."
Lâm Tự Sâm nắm lấy tay tôi, dắt tôi bước ra khỏi phòng. Trong phòng tiệc, ai nấy đều ăn mặc trang trọng đẹp đẽ, y phục lộng lẫy như mây. Tôi bị người đàn ông cao lớn và tao nhã đứng bên cạnh này, dẫn tôi băng qua đám đông ồn ào ra khỏi phòng, vô cớ tôi lại có một loại cảm giác trịnh trọng như một nghi lễ…
Ách, tôi nhanh chóng xóa đi suy nghĩ kỳ lạ này, thấp giọng nói: "Rất nhiều người đang nhìn chúng ta."
"Ừm."
"Sao anh lại bình tĩnh vậy?"
"Toàn là ánh mắt hâm mộ, sao anh lại không bình tĩnh?"
...Chủ đề kết thúc.
Sau khi ra khỏi đại sảnh, không khí dường như cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Chúng ta đi ra ngoài sao? Trời lạnh lắm."
"Không đi ra ngoài, đi theo anh."
Anh kéo tôi đi dọc theo hành lang bên ngoài, tiến về phía trước.
Sau khi qua hai ngã rẽ, cuối hành lang hóa ra lại là một đài quan sát với ba mặt cửa kính trong suốt kéo dài từ trần đến sàn, một mặt hướng về phía sảnh tiệc khi nãy, một mặt hướng ra sông Hoàng Phổ về đêm, ánh đèn lung linh đẹp trong tả xiết.
Tôi bị cảnh đêm thu hút, chạy đến bên cửa sổ sát đất trước.
"Thật đẹp."
Lâm Tự Sâm đi đến bên cạnh tôi, "Nơi này có cùng góc nhìn với phòng tiệc khi nãy."
"Ồ, ở đó nhiều người quá nên em không để ý. Ai ~~~" Nhắc đến bữa tiệc, tôi có chút ưu sầu, "Em thậm chí còn không muốn quay lại, em chưa từng nổi bật như vậy bao giờ."
Lâm Tự Sâm cũng thở dài theo tôi, "Ai chả vậy?"
...
Anh cảm thấy mình oan ức lắm sao?
Tôi lườm anh. Anh mỉm cười, ôm tôi vào lòng, cúi đầu xuống, tôi tưởng anh muốn hôn tôi, trong vô thức nắm chặt tay áo anh, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng áp trán anh vào trán tôi.
Hơi thở như quyện vào nhau.
"Tại sao em làm vậy?"
"Hử?"
"Vừa rồi trước mặt ông của anh và rất nhiều người, em nói em là bạn gái anh."
"Không phải anh nói sao? Em là người rất dè dặt đó."
"Ừm... Rất dè dặt, nhưng lại hỏi anh đã có bạn gái hay chưa?"
Tôi không nhịn được cười: “Anh chính là bạn trai của em, trong bữa tiệc mỹ nữ nhiều như vậy, đương nhiên em muốn tuyên bố chủ quyền của mình rồi.”
Lâm Tự Sâm nhẹ nhàng cười, lật tay lại nắm chặt tay tôi.
“Không cần lo lắng cho anh.” Anh nói.
Tôi nhìn anh.
“Nơi đó.” Anh khẽ nhếch khóe miệng, đưa mắt nhìn về nơi sảnh tiệc đèn đuốc rực rỡ ở phía xa, rồi quay lại nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy hăng hái.
"Anh từng có tham vọng phải có được, nhưng giờ đây không còn nữa."