Chương 29
Không cần phải dậy sớm đi dự hội thảo, thứ bảy tôi ngủ một giấc đến trưa. Buổi chiều cũng không có việc gì, lúc đầu thời gian rất dư dả, không ngờ chỉ mới loanh quanh chỗ nọ chỗ kia một chút, mà suýt chút tôi đã đến muộn bữa tiệc sinh nhật của Tư Tịnh.
Bữa tiệc sinh nhật rất náo nhiệt, hầu hết các bạn cùng lớp ở Thượng Hải đều đến, thức ăn cũng ngon, sau khi ăn xong, mọi người cùng nhau đi đến chỗ hát karaoke.
Vừa bước tới chỗ hát karaoke, điện thoại của Tư Tịnh đã reo vang, cô nàng nhìn tôi một cái, vẻ mặt có chút kỳ lạ: "Alo, Dung Dung... Cảm ơn cậu, ha ha... Chúng tớ vừa ăn xong, vừa mới tới chỗ hát karaoke... Cậu muốn qua đây..."
Cô nàng nhìn vào mắt tôi rồi nói: "Tất nhiên là hoan nghênh, Hy Quang cũng đang ở đây... Được."
Sau đó, cô ấy báo địa chỉ chỗ karaoke.
Sau khi cúp máy, cô nàng kéo tôi sang một bên và nói: "Hy Quang, Dung Dung muốn đến, cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, tớ không biết là cậu ấy sẽ đến, cậu không phiền chứ?"
“Không sao không sao, đến thì đến thôi.” Nghĩ đến những lời hôm qua Tiểu Phượng nói với tôi, tôi thực sự có chút chờ mong, “Nhưng mà…”
Tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: Trang Tự không đi cùng với Dung Dung đấy chứ?
Sắc mặt tôi thoáng chút do dự, Tư Tịnh lập tức nhận ra, đột ngột nhưng lại rất đúng lúc, nói: “Nhắc đến mới nhớ, không biết giữa Trang Tự và Dung Dung đã xảy ra chuyện gì. Lần gần nhất Dung Dung đi ăn với chúng tớ, cậu ấy cũng không hề nhắc đến Trang Tự.”
“Hả?” Tôi cười ha hả, từ chối bình luận.
---
Ca hát trong phòng riêng khoảng nửa tiếng, Dung Dung đến như đã hẹn. Cậu ấy mặc một bộ váy trắng, bên ngoài khoác thêm áo khoác màu nâu, vóc người thanh tú, khuôn mặt rạng rỡ, vừa bước vào cửa đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Đám con trai đang hát cũng ngừng lại, cầm micro nói lớn: "Nhìn xem ai đến này, hoan nghênh đại mỹ nữ của khoa Kinh tế trường Đại học A chúng ta, Diệp Dung Dung.”
Dung Dung vẫy tay về phía cậu ta, rồi đi đến ngồi cạnh mấy cô gái, sau đó đưa đồ đang cầm trong tay cho Tư Tịnh: “Quà tặng cậu, chúc mừng sinh nhật.”
Tư Tịnh nhìn thấy món quà lập tức mỉm cười: “Cậu còn không đến ăn cơm, sao còn tặng tớ món quà đắt tiền như vậy.”
Dung Dung: “Nhìn rất đẹp mắt nên tớ mua cho cậu.”
Nói xong, cô ta đưa mắt đến chỗ tôi, rất tự nhiên chào hỏi: "Hy Quang, cậu cũng đến à."
“Tình cờ đi công tác ở Thượng Hải.”
Tư Tịnh nhận quà xong lại tố cáo tôi: “Thứ sáu cậu ấy đã đến đây, nhưng chỉ liên lạc với Tiểu Phượng, không muốn chơi với chúng ta.”
Lão đại nhanh chóng quét mắt sang, tôi vội vàng ngụy biện: "Cậu cũng nói là thứ sáu, mọi người đều phải đi làm mà."
Lão đại và Tư Tịnh đều không chấp nhận, tôi chỉ còn cách giơ tay đầu hàng: “Cuối tháng, tớ còn có việc phải đến đây, khi đó lại mời mọi người ăn cơm được không?”
Mọi người cuối cùng đã thấy hài lòng: "Vậy thì còn được."
---
Khi Dung Dung tới, mọi người cũng không ca hát nữa, bọn con trai tụ tập lại nói chuyện, hỏi han đủ thứ chuyện phiếm.
"Lương ở Thịnh Viễn cao như vậy sao? Diệp Dung, trang phục của cậu nhìn có vẻ rất đắc tiền."
"Công ty của các cậu còn tuyển người không? Diệp Dung, cậu có thể giới thiệu cho tớ được không?"
"Tại sao Trang Tự không đến?"
"Sao các cậu lại nhiều chuyện quá vậy." Tư Tịnh đuổi bọn họ đi, "Chỗ con gái tám chuyện các cậu đừng lại gần nữa, được không? Sang bên cạnh chơi bi-a đi."
Các chàng trai vẫn chưa thỏa trí tò mò thì đã bị đuổi đi.
Họ vừa rời đi, lão đại tò mò hỏi: "Dung Dung, cậu đổi túi à? Tớ chưa thấy cậu mang bao giờ. Mới đổi điện thoại không bao lâu lại đổi túi xách, nhãn hiệu này cũng không rẻ đâu?"
Dung Dung cười: “Cũng không đắt lắm, mấy ngàn tệ thôi, ở công ty tớ cũng không tính là nổi bật, tớ chỉ thích kiểu dáng nhỏ nhỏ như này thôi.”
Tư Tịnh nói đùa: “Mấy ngàn tệ mà không đắt, tớ chịu thua. Cậu tự mua à? Hay là…”
Thấy cô nàng có vẻ thăm dò, Dung Dung nói: “Muốn hỏi gì cứ hỏi, quanh co lòng vòng làm gì, tớ tự mua đấy, tiền thưởng cuối năm ngoái cũng không tệ, bạn trai tớ muốn mua tặng nhưng tớ lại từ chối.”
Mọi người đều bất ngờ.
Tư Tịnh: “Cậu đã có bạn trai rồi à? Chẳng lẽ là…”
Dung Dung ngắt lời cô nàng: “Lần trước tớ đã nhắc đến với các cậu, là cấp trên của tớ, Thịnh Hành Kiệt.”
Tư Tịnh sửng sốt mất mấy giây, sau đó vô cùng khoa trương "ồ" lên một tiếng, "Không thể tin được, cậu định gả vào hào môn sao? Chuyện xảy ra khi nào?"
"Chúng tớ chỉ mới bên nhau hồi đầu năm, tớ cũng chưa từng nói với các cậu. Nhưng anh ấy theo đuổi tớ lâu rồi."
Tư Tịnh kinh ngạc nói: “Phong thủy ký túc xá của chúng ta quả thực quá tốt, hai người đã được gả vào gia đình giàu có rồi.”
Tiểu Phượng nói: “Không tính vậy được, nhà Hy Quang đã giàu có sẵn rồi.”
“Tớ đột nhiên nghĩ tới một chuyện rất buồn cười.” Tư Tịnh nói đùa: “Hy Quang, Dung Dung, sau này chẳng phải các cậu sẽ trở thành họ hàng sao?”
Tôi: "……"
Câu chuyện đùa này không vui chút nào.
"Đúng đó, chúng tớ quả là có duyên. Nhưng sau này Hy Quang và Lâm tổng có lẽ sẽ sống ở Tô Châu, không thể gặp mặt thường xuyên được." Dung Dung lại nhìn sang tôi, giọng điệu dịu dàng đến không ngờ.
Tư Tịnh: “Không phải chứ, bạn trai của Hy Quang cũng là cháu ngoại của chủ tịch Thịnh Viễn, không lẽ ra bên ngoài ở luôn sao?
Dung Dung nói: “Tớ cũng chỉ nghe từ chỗ Hành Kiệt, ông nội anh ấy đã giao công ty ở Tô Châu lại cho Lâm tổng, đúng không Hy Quang?”
"Thật sự đấy." Tôi vừa mới tỉnh táo lại sau cú sốc Dung Dung và Thịnh Hành Kiệt ở bên nhau, vẻ mặt buồn bã nói, "Bọn tớ đang khởi nghiệp rất gian khổ ở Tô Châu, ngày nào cũng phải tăng ca."
Lão đại vươn tay qua người Tiểu Phượng, nhéo lỗ tai tôi, "Được rồi, đại tiểu thư, đừng có suốt ngày giả vờ đáng thương nữa."
Tôi hất tay cô nàng ra: "Lão đại, sao cậu vẫn chưa bỏ cái tật xấu này? Dái tai con cậu sau này nhất định sẽ rất dài."
Mọi người lập tức cười rộ lên, lão đại lại lao vào đánh tôi: “Cả ngày chỉ biết nói nhảm.”
Trong tiếng cười đùa, tôi thì thầm với Tiểu Phượng: “Hình như thật sự khác lúc trước.”
Tiểu Phượng nói: "Án đã được phá, hóa ra là đang yêu."
Tôi đồng ý, có lẽ đây chính là lý do. Yêu đương làm cho người ta cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc, ngay cả khi không ở bên nhau, nhưng chỉ cần nhận được một tin nhắn của đối phương cũng khiến tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Vậy nên, bao lâu rồi Lâm Tự Sâm chưa gửi tin nhắn cho tôi?
Tôi lấy điện thoại ra khỏi túi, mở mục tin nhắn, quả nhiên không có tin nhắn mới, tin nhắn cuối cùng được gửi cách đây hai tiếng rưỡi.
Không phải anh đã hứa sẽ gửi tin nhắn cho tôi mỗi hai giờ hay sao? Không giữ lời hứa chút nào!
Tôi gửi tin nhắn: "Anh đã ăn chưa? Ảnh đâu? Anh đã hứa là hai tiếng đấy? Đã quá thời gian rồi."
Tôi cúi đầu nghiêm túc gửi tin nhắn, Tư Tịnh đứng dậy cầm lấy micro: “Bọn họ đang chơi bi-a, chúng ta hát nhanh đi, lát nữa bọn họ trở về chúng ta sẽ không cướp nổi đâu, ai ai cũng là ca sĩ chuyên nghiệp cả.”
Lão đại nhanh chóng nói: “Các cậu hát đi, tớ không biết hát.”
Tuy nhiên, trước khi chúng tôi kịp chọn bài hát, Trác Huy đang chơi bi-a ở bên cạnh, vô cùng phấn khích chạy vào: “Tư Tịnh, cậu xem ai đến này.”
"Ai?"
"Trang Tự!"
Trang Tự?
Mọi người đều im lặng, tôi vừa nhắn tin xong cũng ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Trác Huy bước sang một bên, nhường đường cho người đứng phía sau.
---
Giây phút im lặng ngắn ngủi qua đi, Tư Tịnh nhìn Trang Tự rồi nhìn sang Dung Dung: “Hai người các cậu cùng đến đây sao, có phải đã hẹn trước rồi không?”
"Không phải."
Cả hai đều đồng thanh trả lời.
Trang Tự nhìn thẳng về phía Tư Tịnh giải thích: “Hôm nay tôi có việc ở gần đây, Trác Huy vừa gọi điện hỏi có rảnh không, cậu ta nói… mọi người đều ở đây.”
"Cho nên tôi mới đến." Cậu ta đưa túi giấy trong tay cho Tư Tịnh, "Vội vàng chuẩn bị, chúc mừng sinh nhật."
Tư Tịnh nhận lấy với nụ cười tươi rói: “Cậu đến là tốt rồi, cả đám các cậu đều khách khí như vậy.”