Sau khi xoa dịu người đồng nghiệp đang tức giận, tôi một mình mang theo ba lô chạy đến sân bay Hồng Kiều.
Kể ra có hơi khó tin, trước khi đến sân bay, tôi đã quên mất rằng tôi mắc chứng sợ bay. Mãi đến khi bước qua cổng an ninh, tôi mới nhận ra đây là lần đầu tiên trong đời tôi đi máy bay một mình.
Tôi đột nhiên trở nên căng thẳng. Những người không mắc chứng sợ bay có lẽ không bao giờ hiểu được cảm giác sợ bay là như thế nào, mỗi phút giây ngồi trên máy bay đều phải trấn tĩnh bản thân, mỗi khi máy bay rung lắc, trái tim cũng rung theo, không thể ngủ mà chỉ có thể liên tục tìm việc gì đó làm để đánh lạc hướng sự chú ý của bản thân.
Tôi nhìn tấm vé bay đến Thành Đô trong tay, bây giờ vẫn còn kịp chạy trốn, nhưng đôi chân tôi dường như có ý thức riêng chúng không ngừng bước về phía trước, sự phấn khích trong lòng tôi vẫn nhiều hơn là nỗi sợ.
Không phải chỉ ba tiếng rưỡi hay sao, làm tròn là thành ba tiếng, chịu đựng một chút là đến nơi rồi, sau đó còn có thể dọa Lâm Tự Sâm một phen.
Mang theo tâm trạng vừa phấn khích vừa căng thẳng, tôi lên máy bay, trước khi tiếp viên yêu cầu tắt điện thoại, tôi gửi tin nhắn cho Lâm Tự Sâm: "Em sắp cất cánh rồi. Ba tiếng rưỡi nữa sẽ hạ cánh xuống sân bay Song Lưu ở Thành Đô. Lát nữa gặp!"
Gửi xong, tôi nhanh chóng tắt máy, không để cho anh có cơ hội gọi điện ngăn cản.
---
Vì vậy ba tiếng rưỡi sau, vừa bước ra khỏi đại sảnh, tôi đã nhìn thấy Lâm Tự Sâm.
Thành Đô nóng hơn Giang Tô một chút, anh mặc áo thun trắng dài tay, đứng đó nổi bật giữa đám đông người qua lại. Mặc dù đây chỉ là một bộ trang phục cực kỳ bình thường, nhưng khi anh mặc lên lại trông vô cùng phong độ, đẹp trai đến chói mắt, khiến người ta liếc mắt liền có thể nhận ra.
Hòa lẫn với sự phấn khích là sự nhẹ nhõm vì đã hạ cánh an toàn, tôi vẫy tay thật mạnh về phía anh rồi chạy đến bên cạnh anh. Ban đầu, tôi định khi gặp được anh sẽ nói ngay với anh, "Hình như em đã làm được một việc lớn."
Nhưng kết quả, tôi vội vàng chạy nhào về phía anh, có chút ấm ức nói với anh: “Hai ngày qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, em rất muốn gặp anh, cả chuyến bay vừa rồi cũng rất rung lắc.”
---
Tôi ngã vào vòng tay rộng lớn và vững chắc, cách một lớp vải mỏng, bị vòng tay ấm áp của anh khóa chặt. Ngực tôi nóng bừng, hơi thở chúng tôi hòa quyện vào nhau, nhưng người đang ôm lại không nói gì trong giây lát, khiến tôi cảm thấy hơi bối rối.
Đúng là tôi có hơi hấp tấp khi quyết định bay đến đây, chắc anh sẽ không phê bình tôi đấy chứ?
Tôi nhẹ nhàng tách ra, vội vàng bịt miệng anh lại trước khi anh kịp nói gì: “Trước tiên hãy nghe em nói, em biết anh có thể bay đến Thượng Hải, nhưng em vẫn muốn đến đây để tìm anh. Em cảm thấy việc em tự mình đến đây và bất ngờ xuất hiện trước mặt anh sẽ làm em hạnh phúc hơn cả việc anh bay đến Thượng Hải để gặp em.”
Sau khi nhanh chóng nói xong, tôi chớp chớp mắt hỏi anh: “Anh nghe rõ không?”
Lâm Tự Sâm khẽ gật đầu, dùng ánh mắt chỉ xuống tay tôi.
“Không cho phép phê bình em đó.”
Sau khi nhận được sự đồng tình lần nữa, tôi mỉm cười rạng rỡ, thả tay xuống, kéo anh ra ngoài: “Mau đưa em đi ăn lẩu. Đồ ăn Thành Đô nổi danh như vậy, em quyết định sẽ ăn một ngày năm bữa.”
Nhưng anh lại không nhúc nhích.
Tôi quay lại, thấy Lâm Tự Sâm vẫn đứng đó. Giữa đám đông ồn ào, ánh mắt dịu dàng và sáng ngời của anh dừng lại trên người tôi như đang tìm kiếm điều gì đó.
Tôi nghi hoặc nhìn về phía anh, một lúc sau mới lặng lẽ đưa tay chạm vào mặt mình.
Chẳng lẽ trên mặt tôi có dính cái gì sao?
Anh bỗng dưng mỉm cười, nắm chặt lấy tay tôi, kéo tôi đến trước mặt anh, thì thầm: “Em vì anh mà đến, sao anh có thể phê bình em được.”
Tôi hơi bối rối, ngẩng đầu lên nhìn anh, mất một lúc tôi mới hiểu ra - À, hóa ra đây chính là "vì anh mà đến".
Đúng vậy, chính là như vậy.
Muốn gặp anh, không muốn chờ đợi dù chỉ một giây, thậm chí còn vượt qua chứng sợ bay. Muốn bất ngờ xuất hiện trước mặt anh, nhìn thấy sự ngạc nhiên và vui mừng của anh. Suy nghĩ đến vô số việc muốn làm sau khi gặp nhau và chờ mong được cùng anh hoàn thành từng việc một.
Giây phút này, từ tận đáy lòng tôi chợt nhận ra. Hóa ra tất cả sự háo hức, mong ngóng, nhiệt tình và kỳ vọng trên suốt đường đi, sớm đã có tên.
Chúng được gọi - vì anh mà đến.