Tôi có thể nhịn không đi tố cáo với sư huynh của anh ta không? Dĩ nhiên là không! Thậm chí tôi còn muốn nói trực tiếp!
Trên đường đi ăn tối sau khi tan làm, xe Lâm Tự Sâm còn chưa rời công ty được một trăm mét, tôi đã cáo trạng mấy nghìn chữ.
"Anh có biết vấn đề này rất nghiêm trọng không?" Đầu tiên cần phải đánh giá sơ bộ vấn đề, "Mặc dù Kỳ Kỳ nói cô ấy sẽ không tiết lộ điều này ra ngoài, nhưng nếu hôm nay không phải là Kỳ Kỳ, nếu tin này lan truyền ra ngoài thì sao? Anh ta làm như vậy, mọi người sẽ nghĩ em đang dựa vào anh để trèo cao, còn hành xử kiêu căng đến mức ngay cả phó tổng mới cũng phải cúi đầu gọi em là sếp."
“Không phải em muốn người khác gọi em như vậy sao?”
...Cuối cùng là anh đang theo phe ai vậy?
"Em chỉ nói đùa thôi!"
"Lan truyền ra ngoài cũng không sao." Lâm Tự Sâm khuyên nhủ tôi, "Sớm muộn gì em cũng sẽ tiếp quản công ty, đến lúc đó mọi người sẽ biết, anh mới chính là người dựa vào em để trèo cao."
Chờ đến khi tôi có đủ khả năng tiếp quản rồi hãy nói...
Tôi nhắc nhở anh: “Thịnh gia gia đã đem cổ phần công ty giao cho anh, trong tay anh còn có nhiều cổ phần hơn nhà em đấy.”
"Số cổ phần được chuyển giao đó, không phải là nhờ em mới có được sao."
...Sao anh lại có thể nói dối không chớp mắt luôn vậy? Nhưng mà, nếu nghĩ kỹ lại thì mọi chuyện có vẻ khá hợp lý.
Tôi đang không biết phản bác thế nào thì Lâm Tự Sâm lại nói: “Dù sao, trong lòng Đới tổng cũng đã thực sự xem em là sếp rồi, em cũng đừng lười biếng nữa. Gần đây, anh đang hướng dẫn cho anh ta làm quen với tình hình công ty, em cũng đi cùng đi."
Không phải chứ, sao anh biết trong lòng Đới tổng đã thừa nhận tôi là sếp?
Cứu mạng! Sự việc đang phát triển theo hướng gì vậy?
Tôi cáo trạng không thành mà còn tự mang đá đập chân mình?
---
Lâm Tự Sâm hành động rất nhanh chóng, lập tức gọi Tiểu Đới đến cùng nhau ăn tối.
Tiểu Đới vừa đến đã giơ ngón tay cái lên với tôi: “Sếp thật rộng lượng.”
Anh ta ngồi xuống uống một ngụm nước, sau đó lại tiếp tục khen ngợi tôi: “Tôi cứ tưởng, chiều nay tôi đùa như vậy, cô nhất định sẽ đi mách sư huynh, không ngờ cô lại mời tôi đi ăn tối.”
Tôi: "……"
Đúng là tôi đến để mách tội, nhưng kết quả lại có chút ngoài ý muốn.
Lâm Tự Sâm trịnh trọng phê bình anh ta: “Tiểu Nhiếp tổng của chúng ta sao lại đi kể tội cậu được, nhưng cậu cũng nên kìm chế một chút, đừng gọi cô ấy là sếp trước mặt người khác nữa.”
Tiểu Đới liên tục gật đầu: “Đã hiểu đã hiểu, trước là do tôi không nhìn thấy ở đó còn có người khác, mới lỡ miệng gọi như vậy, do tôi quá phấn khích không kìm chế được, sau là do đã mấy ngày rồi không được gặp sếp... À không, tài vụ tiểu Nhiếp."
Các người đang cùng nhau trêu chọc tôi có đúng không?
Lâm tổng nói: "Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau. Nhân tiện đang dẫn cậu đi làm quen với công việc trong công ty, dẫn Tiểu Nhiếp đi cùng luôn."
"Rất tốt, rất tốt, hướng dẫn một người cũng là hướng dẫn, hai người cũng là hướng dẫn." Tiểu Đới nhiệt tình nâng ly lên hoan nghênh tôi, "Nào, cụng ly một cái, hoan nghênh cô tham gia nhóm học tập của tôi, sáng mai sẽ có một cuộc họp, chiều sẽ đi xuống xưởng, đừng quên nhé.”
Ngay cả quỷ cũng không dám cụng ly với anh.
Tôi vùng vẫy giẫy chết: "Tốt chỗ nào chứ? Hai anh đừng gây chuyện nữa. Dù sao Đới tổng cũng là quản lý cấp cao, em chỉ là một nhân viên nhỏ bé ở phòng tài chính. Đi tham gia hội họp cấp cao, rồi còn đi nhà xưởng với hai người, em sẽ bị người ta bàn tán đến chết mất.”
"Ừ, em suy nghĩ cũng thật chu đáo." Lâm Tự Sâm vỗ vỗ cằm ra vẻ trầm ngâm, một lát sau mặt anh giãn ra, cười nói: "Em yên tâm, anh sẽ thu xếp."
---
Vậy là ngày hôm sau, các phòng ban đều nhận được thông báo từ bộ phận quản lý — Vì để bồi dưỡng nhân sự trẻ, sau này trong các cuộc họp cấp cao, trưởng bộ phận có thể dẫn theo một hoặc hai nhân viên trẻ tham gia cùng.
Trưởng phòng Ngô không chút do dự đã đưa tôi đi cùng.
Ngay sau đó, công ty lại phát ra một thông báo khác - để thúc đẩy sự hợp tác giữa bộ phận quản lý và bộ phận sản xuất, bộ phận quản lý cũng phải xuống xưởng để tìm hiểu tình hình sản xuất cụ thể, trưởng bộ phận có thể mang theo một hoặc hai nhân viên tham gia.
Tất nhiên, Trưởng phòng Ngô lại đưa tôi đi.
Nói cách khác, liệu ông ta có nhận chỉ thị bí mật từ bên trên, hay là tự mình lựa chọn...
Tôi cũng không tiện hỏi ==
---
Vậy nên, ngoài công việc của mình, tôi còn phải tham dự mấy cuộc họp cấp cao với Trưởng phòng Ngô, đến xưởng sản xuất để tìm hiểu về các thiết bị, quy trình sản xuất, tiêu chuẩn kỹ thuật, v… v… Thật ra, tôi cảm thấy khá ổn, tuy có bận rộn hơn nhưng cũng học được nhiều điều mới lạ, nhìn thấy dáng vẻ thông minh cơ trí của Lâm tổng trong các cuộc họp cũng là một loại hưởng thụ, trong khi Trưởng phòng Ngô thì không ổn lắm...
Một lần trở về từ xưởng sản xuất, Trưởng phòng Ngô nặng nề bước đi với đôi chân đau nhức, ông gọi tôi: "Tiểu Nhiếp à~~~"
"Có mặt!"
Ông cau mày nói: “Trong nửa tháng làm việc đầu năm nay, sao tôi cảm thấy có nhiều cuộc họp hơn trước nữa?”
Tôi cảm thấy cắn rứt lương tâm.
“Còn nữa, Lâm tổng đưa Đới tổng mới tới đến nhà xưởng để làm quen với tình hình sản xuất, loại chuyện này cũng đưa bộ phận tài chính chúng ta đi cùng sao?”
Tôi không dám nói lời nào.
“Trước đây tôi chẳng cần phải tăng ca, nhưng hôm nay xem ra lại phải tăng ca. Lần trước, Thái Thượng Lão Quân nhà tôi đã rất tức giận, nghi ngờ tôi có vấn đề, còn chạy đến công ty bắt tôi về."
Tôi cảm thấy hổ thẹn sâu sắc.
Nhưng Thái Thượng Lão Quân? Trưởng phòng, ông có chắc vợ ông nổi giận chỉ vì ông tăng ca không?
"Vậy à? Trưởng phòng, anh thực sự đang tăng ca mà, chắc sẽ không sao đâu."
"Đương nhiên không sao." Trưởng phòng Ngô đầy bi thương lên tiếng: "Khi thấy tôi thực sự đang tăng ca, cô ấy còn bắt tôi phải tăng ca nhiều hơn, dù sao cũng có lương gấp đôi, nhưng mấu chốt là cô ấy không đem gì cho tôi ăn cả."
Ờ... Việc này thì không phải lỗi của tôi...
"Với lại, mọi người đều nghĩ tôi đang nịnh bợ Lâm tổng, lần nào cũng đưa Tiểu Nhiếp cô đi... Tiểu Nhiếp!" Trưởng phòng Ngô đột nhiên cao giọng gọi tên tôi, nhìn tôi tràn đầy hy vọng, "Cô nghĩ sao nếu lần tới Trưởng phòng Hồ dẫn cô đi nhà xưởng?”
“Cái này, làm sao tôi biết được…” Tôi ấp úng từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đáng thương của trưởng phòng Ngô, tôi im lặng sửa lại, “Tôi nghĩ là được…”
Sắc mặt trưởng phòng Ngô chợt phấn chấn hẳn lên, thân hình không còn cúi gằm xuống nữa, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn, hăng hái nói với tôi: “Đi thôi, cùng nhau quay về làm thêm giờ. Tôi nói Tiểu Nhiếp cô cũng không dễ dàng gì, phải làm xong công việc ở phòng tài chính, tham dự nhiều cuộc họp như vậy, rồi còn phải đến nhà xưởng học hỏi. Cô nói xem cô đã tìm được một người bạn trai tốt như Lâm tổng, sao công việc lại ngày càng nhiều hơn vậy?”
Vấn đề này……
Tôi nhìn quanh xem có không, rồi lén lút nói với trưởng phòng Ngô: “Lâm tổng nói rằng anh ấy đang định đào tạo tôi, sau này sẽ giao toàn bộ công ty cho tôi quản lý.”
Bước chân nhanh nhẹn của trưởng phòng Ngô lập tức khựng lại, ông ta quay đầu lại nhìn tôi, trên khuôn mặt bàng hoàng của ông ta chậm rãi hiện lên ba chữ - Cô tin sao?
---
Bước chân của trưởng phòng không còn nhanh nữa.
"Tiểu Nhiếp à..."
"Có mặt."
Một phút sau.
"Cô tin à?"
"Tôi tin."
Trưởng phòng Ngô hoàn toàn im lặng.
---
Khi đến văn phòng, tôi vẫy vẫy tay, định chạy đến bàn làm việc của mình, thì trưởng phòng đã gọi tôi lại.
Ông ấy đứng im tại chỗ, vẻ mặt tràn đầy sự đấu tranh.
"Tiểu Nhiếp à, tôi không có ý gì cả, chỉ là... chỉ là..."
Trưởng phòng Ngô cố gắng mấy lần, cuối cùng mới hạ quyết tâm, liều chết nói ra: “Khi yêu đương, đừng tin những gì đàn ông nói.”
---
Lời tác giả:
Công ty sắp xếp như vậy thực ra không phải vì Dưa Hấu muội muội mà là vì nhu cầu kinh doanh của công ty, tôi sẽ viết ở chương sau, hơn nữa, Thịnh lão gia vẫn chưa chọn xong người thừa kế, nhưng ông cũng không biết Sâm ca đang nghĩ gì. Truyện được viết ở ngôi thứ nhất, góc nhìn có nhiều hạn chế nên mãi về sau mới viết được.
Trong quyển trước Dưa Hấu muội muội có tính cách lười biếng, mọi người hãy cho cô ấy thêm thời gian ~
Mọi người đọc truyện vui vẻ nhé, hẹn gặp lại vào tuần sau.