Đến tiểu khu, tôi lập tức nhảy xuống xe, không hề có ý định mời bố lên thăm nhà tôi. Bố tôi đương nhiên có chút thất vọng, nhưng cuối cùng ông cũng không nói gì.
Chiếc xe rời đi.
Tôi nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ rồi. Vào lúc này tôi thường làm gì nhỉ?
Có thể là đang ăn bữa khuya, hay đang xem phim, hoặc tăng ca ở công ty...
Nhưng, chắc chắn đều cùng với Lâm Tự Sâm.
Thật kỳ lạ, chiều nay tôi còn nói chuyện điện thoại với anh nhưng giờ tôi lại nhớ anh vô cùng.
Sớm biết vậy, tôi đã không từ chối lời đề nghị bay đến đây của Lâm Tự Sâm, dù sao anh chỉ ngủ có bốn năm tiếng một ngày, ngày mai bắt chuyến bay sớm trở về Thành Đô là hoàn toàn hợp lý...
Ý nghĩ này bất ngờ hiện lên trong đầu tôi, nhưng trong giây lát, không hiểu sao nó lại biến thành - Tại sao tôi không bay đến Thành Đô tìm anh?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, đến chính tôi còn bị dọa sợ, vội vàng lắc đầu vài cái, cố gắng quẳng suy nghĩ này ra khỏi đầu. Nhưng dường như nó đã kịp bám rễ vào sâu vào tâm trí tôi, không thể dứt ra được, nhịp tim tôi bắt đầu tăng tốc.
Hết lý do này đến lý do khác bắt đầu nhảy ra một cách mất kiểm soát.
Không phải anh bảo tôi suy nghĩ xem nên đi đâu chơi vào dịp Lễ Quốc Khánh hay sao?
Thành Đô có nhiều món ăn ngon, địa điểm tham quan lại thú vị, còn có thể ngắm gấu trúc lớn, chẳng phải là lựa chọn tốt nhất cho chuyến du lịch dịp lễ này?
Hơn nữa, anh đang đàm phán với người bên dây chuyền sản xuất, tôi có thể quan sát và học hỏi thêm.
Càng nghĩ lại càng thấy có lý, tôi thậm chí còn cảm thấy mình có thể lên máy bay ngay bây giờ.
Tỉnh táo lại đi.
Ngày mai tôi còn phải đến Đại học D để tiếp tục bàn việc hợp tác, hơn nữa bây giờ chắc hẳn đã hết chuyến bay rồi.
Tôi đang suy nghĩ một cách vô cùng lý trí, nhưng tốc độ bước chân lại nhanh lên. Về đến nhà, tôi lập tức mở máy tính lên kiểm tra chuyến bay, may mắn là đi công tác nên tôi đã mang theo laptop.
Thượng Hải - Thành Đô.
Có lẽ vì ngày nghỉ lễ đang đến gần nên tất cả các chuyến bay đều còn rất ít vé, thậm chí chuyến bay chiều mai chỉ còn lại ba vé. Ban đầu tôi chỉ định kiểm tra vé, nhưng khi thấy tình hình vé quá khan hiếm, tôi đã mua ngay lập tức.
Ách……
Mua thì cũng đã mua rồi...
Tại sao tôi không đi chuẩn bị hành lý nhỉ?
Thế là, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc. Giữa chừng Lâm Tự Sâm có gọi điện đến, tôi nói qua loa vài câu rồi cúp máy, sợ bị lộ tẩy.
---
Sau một phen giày vò, ngày hôm sau tôi dậy muộn, vội vã rửa mặt rồi xách ba lô chạy ra khỏi cửa.
Đến khi đứng trong thang máy, tôi mới có thời gian trả lời tin nhắn chào buổi sáng của Lâm Tự Sâm.
"Em dậy muộn, có thể sẽ đến trễ, may mắn là sếp lớn không có mặt."
Tin nhắn trả lời của sếp lớn nhanh chóng được gửi đến: “Ngay cả khi sếp lớn có mặt cũng không dám làm gì Tiểu Nhiếp.”
Nói dối, anh dám làm mà.
Trong đầu tôi bất giác hiện lên một số hình ảnh kỳ kỳ quái quái...
Dừng lại, dừng lại, mới sáng sớm mà.
Mặc dù không có ai nhìn thấy nhưng tôi vẫn nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt và gửi cho anh một tin nhắn nữa để xác nhận: "Trước đó anh nói ngày mai anh sẽ trở về phải không? Mấy giờ thế?"
"Chuyến bay lúc 11 giờ trưa."
Vậy thì tốt, để tránh kịch bản tôi chạy đến Thành Đô còn anh lại quay về Thượng Hải. Nhưng nếu không may xảy ra thì phải làm sao?
Tôi suy nghĩ một lát rồi đi đến kết luận - tất nhiên là để anh bay trở lại Thành Đô.
Có thể hơi hành hạ Lâm tổng một chút, nhưng Tiểu Nhiếp tôi không thể đi một chuyến uổng công được.
---
Cửa thang máy mở ra, tôi vẫn đang đắm chìm vào vở kịch nhỏ trong đầu, cầm điện thoại trên tay, tôi nhẹ nhàng băng qua đại sảnh, vừa ngân nga hát vừa nhảy xuống cầu thang. Nhưng khi nhìn thấy người đứng dưới bậc thang, nụ cười của tôi vụt tắt.
Người đó dường như đã quan sát tôi từ lâu, nhìn thẳng vào mặt tôi.
Một lúc sau, anh ta bình thản nói: "Sao lại ngạc nhiên vậy? Khương Duệ không nói với cậu tôi sống ở đây sao?"
Không có gì đáng nói, tôi chỉ gật đầu rồi đi ngang qua người anh.
"Cậu không tò mò tại sao tôi lại thuê nhà ở đây sao?"
Bước chân của tôi hơi khựng lại.
“Bởi vì nơi này quá đắt.” Giọng nói nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến, “Cảm giác cầu mà không được này khiến người ta đặc biệt tỉnh táo. Nó lúc nào cũng nhắc nhở tôi, nếu không cố gắng hết sức, tôi sẽ chịu đựng nỗi thống khổ này mãi mãi.”