• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tự Sâm xách hành lý của tôi, tôi nắm lấy tay anh rồi cùng nhau đi về phía bãi đậu xe.

"Tối nay anh phải dự tiệc xã giao với họ đúng không? Nếu em đột nhiên xuất hiện thì sẽ hơi kỳ lạ... Em sẽ tự mình nghỉ ngơi trong khách sạn. Anh không cần phải lo cho em."

"Mặc kệ họ, anh đưa em đi chơi ở Thành Đô."

Hả?

Tuy rằng mục đích của tôi là đến đây du lịch nhưng tôi cũng không muốn quấy rầy đến chính sự, tôi suy đoán: “Đã giải quyết xong rồi?”

"Vẫn chưa."

Vậy sao anh còn mặc kệ họ? Chắc chắn là anh đang nói đùa.

Thế nhưng, Lâm Tự Sâm lại lập tức lấy điện thoại ra gọi, "Tề tổng, thật xin lỗi, tối nay tôi có chút việc, không thể cùng anh ăn tối... Bạn gái tôi đến Thành Đô chơi, tôi phải đi cùng cô ấy, nếu không cô ấy sẽ tức giận... Nếu có việc, đợi khi đi làm rồi nói, không nên làm phiền trong ngày nghỉ lễ..."

Tôi ngơ ngác đứng bên cạnh, nhìn anh thản nhiên nói vài câu rồi cúp máy, sau đó tiếp tục đi về hướng bãi đậu xe. Tôi vội vàng theo sau nắm lấy tay anh.

"Này, anh không cần phải đi cùng em đâu, giải quyết chuyện dây chuyền sản xuất quan trọng hơn, nhà máy mới đã được nghiệm thu, không thể để trống... Không được đâu, anh thật là ngớ ngẩn!"

---

Lâm Tự Sâm cười không ngừng, cúi đầu ôm lấy mặt tôi hôn một cái: “Sao em lại đáng yêu như thế?”

“Ư… anh đừng chạm tay vào mặt em.” Mặt tôi bị bóp chặt đến mức nói không nên lời.

"Hôm qua anh đã tìm hiểu tình hình cơ bản rồi." Lâm Tự Sâm buông tay ra, giải thích: "Chị Trần đã giúp liên lạc với hai đồng nghiệp cũ, anh và Tề tổng đã đi uống rượu, phía bên kia Tiểu Tạ cũng đã tiếp xúc một vài người, chúng ta đã biết được chuyện này là do ai can thiệp. Vì vậy, Tề tổng có thể chờ một chút. "

Tôi bối rối: "Chờ một chút?"

"Đúng vậy, chờ đợi. Hơn nữa đã tìm người ám chỉ với công ty bên đó, thiết bị có một số vấn đề mà công nghệ của họ không thể giải quyết được. Đây cũng không phải là nói dối. Tất nhiên, không thể đưa tin tức cho họ một cách trực tiếp, mà phải để họ tình cờ biết được. Sau đó, Tề tổng sẽ tự tìm đến chúng ta.”

Ồ……

“Được rồi.” Tôi tiếp tục đi về phía trước, “Mau đưa em đi ăn đi, em đói chết mất.”

---

Đến bãi đậu xe tư nhân ở sân bay, Lâm Tự Sâm lấy chìa khóa xe ra, mở cửa một chiếc xe hơi.

Tôi nhìn một cái rồi nói: "Đây là xe anh thuê ở Thành Đô à? Anh không mang theo tài xế sao?" Sếp lớn của công ty đi công tác để bàn chuyện làm ăn thì phải có khí thế phù hợp một chút chứ.

"Không có." Lâm Tự Sâm trả lời, "Vừa nhận được tin nhắn của em, anh đã đi trả lại chiếc xe thương vụ kia, rồi tự mình thuê chiếc xe này, mấy ngày tới có xe đi lại sẽ thuận tiện hơn."

Cũng có lý.

Tôi quay người định lên xe thì bị Lâm Tự Sâm tóm lại, ánh mắt sáng rực của anh nhìn thẳng vào tôi: “Sao em không hỏi thuận tiện để làm gì?”

Còn có thể thuận tiện để làm gì chứ?

"Đương nhiên là thuận tiện để đi chơi khắp nơi."

“Sai.” Lâm Tự Sâm lắc đầu nhìn tôi như thể nhìn một đứa trẻ khó dạy, anh nghiêng người hôn lên môi tôi rồi vui vẻ nói cho tôi biết đáp án chính xác: “Thuận tiện để ngớ ngẩn.”

Tôi: "……"

---

Ai đó hôn một cái rồi vui vẻ đi làm tài xế. Tôi không nói gì, chờ khi xe ra khỏi bãi đậu, đi vào đường cao tốc sân bay, nhìn thấy hai bên không có để dừng xe lại, tôi mới bình tĩnh gọi anh: "Lâm Tự Sâm."

“Hả?” Anh nhìn về phía trước, chăm chú lái xe.

"Thời gian ngớ ngẩn của anh có hơi ngắn."

---

… Tính toán của tôi sai rồi.

Tôi không hề biết quãng đường từ sân bay Song Lưu đến mấy quán ăn địa phương lại ngắn như vậy.

Vì vậy, ở bãi đậu xe tiếp theo, phải mất hơn mười phút chúng tôi mới bước xuống xe...

Sau này nhất định phải xem kỹ bản đồ trước khi nói chuyện!

---

Bữa ăn đầu tiên ở Thành Đô tất nhiên là ăn lẩu. Lâm Tự Sâm nói anh đã chuẩn bị sẵn kế hoạch khi đang đợi tôi ở sân bay, đảm bảo rằng mỗi ngày chúng tôi đều được ăn những món ngon thượng hạng mà chỉ người địa phương biết.

“Vậy anh có ăn cay được không?”

Trên đường đến quán lẩu, hai nhân sĩ Giang Nam không thể tránh khỏi việc bàn luận về vấn đề ăn cay.

"Đương nhiên."

“Em cũng rất giỏi!” Tôi lập tức khoe: “Thật ra ban đầu em không thích ăn cay, nhưng sau khi đi học ở Nam Kinh, có rất nhiều món cay. Món cá chua cay trước cổng trường cực kỳ cay nhưng lại ngon khó tả, cho nên em buộc phải học cách ăn cay.”

"Anh chưa luyện tập qua, nhưng hai ngày nay anh ăn rất ngon, thỉnh thoảng còn ghé nhà hàng Tứ Xuyên ăn, Phương sư huynh của em không làm được đâu."

"Anh ấy yếu đuối đến vậy sao? Lần sau chúng ta mời anh ấy ăn món Tứ Xuyên đi!"

---

Trên đoạn đường ngắn từ bãi đậu xe đến quán lẩu, chúng tôi vừa thi nhau chê bai Phương sư huynh đang ở xa, vừa khoe khoang về khả năng ăn cay của mình. Vừa bước vào quán lẩu chúng tôi đã cảm thấy mùi vị cay nồng tràn ngập trong không khí. Chúng tôi gọi một nồi lẩu cay vừa, mới ăn miếng đầu tiên, chúng tôi đã uống hết ba chai nước khoáng.

Một chai dùng để rửa thức ăn, hai chai dùng để uống, nếu không đủ lại kêu thêm.

---

"Em nghĩ chúng ta nên gọi lẩu ít cay hoặc lẩu uyên ương?" Tôi nhìn xung quanh rồi thấp giọng thảo luận với Lâm Tự Sâm.

"Nghe nói nếu muốn ăn lẩu uyên ương, người phục vụ sẽ thông báo rất lớn, nếu không lần sau em gọi nhé? Em là con gái, có thể nhân viên sẽ chừa cho em chút mặt mũi."

…Nhưng nếu cả quán đều biết thì sao? Tôi không muốn bị mất mặt đâu?

Nhân phẩm của Lâm tiên sinh đúng là càng ngày càng sa sút!

Tôi nhìn xung quanh rồi nói: "Anh có thể che một chút khi uống nước không? Nam tử hán đại trượng phu mà ăn cay tệ như vậy, thực sự có chút khó coi."

Lâm Tự Sâm không hề để ý: "Nam tử hán co được dãn được."

"Hai ngày qua anh ăn uống thế nào? Đi ăn cùng người địa phương chắc không thể liên tục gọi thêm nước đúng không?"

"Hiện tại xem ra Tề tổng đã rất chiếu cố anh." Lâm Tự Sâm thở dài, "Có một quán ăn rất ngon, lát nữa anh dẫn em đi, đến cả bảng hiệu cũng không có, chỉ đặt vài cái bàn và vài cái ghế tre đặt ở ven đường, rất thú vị."

Mở tiệc chiêu đãi đối tác kinh doanh là như thế này sao? Xem ra vị Tề tổng này cũng có chút tài năng khi lăn lộn trong giang hồ.

Nhắc đến Tề tổng, tôi lại nhớ đến nghĩ chuyện dây chuyền sản xuất và hợp đồng phụ liệu.

Ôi, làm sao tôi có thể quên việc này được chứ?

Tôi vội vàng đặt đũa xuống, hưng phấn nói: "Lâm Tự Sâm, em quên nói với anh, có vẻ như em đã làm được một việc lớn!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK