Sau khi vụ việc được giải quyết, tôi lặng lẽ ngân nga một bài hát và yên tâm bắt đầu làm việc. Bây giờ, tôi thực hiện công việc kế toán với tốc độ rất nhanh, không còn là Ngô Hạ A Mông* ngày xưa, chỉ trong một thời gian ngắn đã xử lý xong hầu hết các hóa đơn. Tuy nhiên, khi tôi nhìn thấy một hóa đơn thanh toán phụ liệu lớn, tay tôi chợt dừng lại.
*Ngô Hạ A Mông: ý chỉ Lữ Mông, người sống ở phía nam sông Trường Giang. Thường dùng để chỉ người có kiến thức hạn hẹp.
Tôi cau mày khi nhìn vào số lượng mua, thật kỳ lạ, năm ngoái khi tôi được cử đến nhà máy để kiểm kê, tôi mới nhớ rằng loại phụ liệu này tồn kho rất nhiều, tại sao lại phải mua với số lượng lớn như vậy?
Tôi lập tức hỏi Tiểu Tô ở văn phòng nhà máy về báo cáo nhập xuất kho của nguyên liệu thô trong hai năm qua. Khi nhận được báo cáo, quả thực tôi nhớ không sai, trong kho vẫn còn rất nhiều hàng tồn. Thế là, tôi lại gọi cho bộ phận mua hàng hỏi, họ trả lời là, mấy năm qua, họ đã mua hàng theo số lượng như vậy, công ty đã ký hợp đồng mua bán dài hạn với đối tác.
Tôi cảm thấy thật khó hiểu, điều này hoàn toàn không phù hợp với logic kinh doanh sản xuất. Tôi rất muốn xem hợp đồng gốc đã được ký như thế nào, nhưng phía sau hóa đơn thanh toán lại không có bản sao hợp đồng đính kèm, vậy chỉ còn cách đi cửa sau.
Tôi gửi tin nhắn cho Lâm Tự Sâm: "Anh và Đới tổng đã họp xong chưa?"
Sáng sớm nay họ được triệu tập đến một cuộc họp ở khu công nghiệp.
"Vẫn chưa xong, giúp anh mang hai suất cơm đến cho anh và Tiểu Đới."
---
Khu công nghiệp gọi mọi người đến họp mà không thèm cung cấp cơm trưa... Vẫn là người Vô Tích chúng tôi khách khí~
Vì vậy, buổi trưa tôi đến nhà ăn lấy ba suất cơm rồi chạy đến văn phòng Lâm Tự Sâm đợi họ.
Mọi người trong văn phòng đã đi ăn uống và nghỉ ngơi, tôi bước vào văn phòng của Lâm Tự Sâm và mở rèm cửa sổ ra trước.
Thực ra sau khi chúng tôi chính thức ở cùng nhau, tôi rất ít khi đến văn phòng của anh, dù sao tôi cũng phải chú ý đến mấy lời đồn đại. Nhưng bây giờ đang là giờ nghỉ trưa nên không có ai trông thấy. Đợi hơn nửa tiếng, đồ ăn sắp nguội lạnh, Lâm Tự Sâm và Tiểu Đới mới mở cửa bước vào.
Vừa bước vào cửa, Tiểu Đới đã hét lên giống hệt tôi: “Khu công nghiệp gọi mọi người đến họp mà không thèm cung cấp cơm trưa, tiết kiệm chi phí quá rồi đó.”
Tôi cảm thấy vui vẻ trong lòng, đứng lên nói: “Em mang đồ ăn đến cho các anh rồi đây, nhanh ăn thôi.”
Kết quả Lâm Tự Sâm đi tới và lấy một hộp cơm đưa cho Tiểu Đới, "Đới tổng trở về ăn một mình đi."
Tiểu Đới chậm rãi cầm lấy hộp cơm, trong mắt hiện rõ bốn chữ ‘tan nát cõi lòng’, "Ăn cơm nguội cũng được, nhưng cùng nhau ăn cho có hơi ấm tình người không được sao?"
Lâm tổng bình tĩnh nói: “Chúng tôi muốn tổ chức đại hội cổ đông.”
Tiểu Đới: "..."
Anh ta giơ ngón tay cái lên rồi chạy đi.
Tôi: "……"
Đại hội cổ đông đã thắng.
---
Vừa ăn tôi vừa nhanh chóng kể lại phát hiện của mình. Lâm Tự Sâm nghe được vài câu, liền đứng dậy đi tới trước máy tính, thao tác một lát rồi đưa bản hợp đồng cho tôi xem.
Tôi ngồi trên ghế tổng giám đốc, ôm hộp cơm trưa trên tay vừa ăn vừa xem, sau khi xem xong, không nói nên lời, cơm cũng không ăn nổi, “Thật quá đáng. Khi hợp đồng này được ký kết, đã có dấu hiệu của cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu, giá nguyên liệu thô đang đi xuống. Làm sao có thể đóng băng giá cả và số lượng cung ứng trong vòng sáu năm được?”
Lúc này, Lâm Tự Sâm mới giải thích: "Công ty này thuộc về cậu lớn, em trai của mẹ anh."
Tôi: "……"
Được rồi, gia đình quan trọng.
---
Tôi lại cầm hộp cơm và ngồi xuống, trong đầu đang nghĩ xem phải xử lý tình huống này thế nào.
Thịnh Viễn và bố tôi cũng không ngốc, ngay cả khi chiếu cố người nhà cũng không quá đáng đến mức này, nhất định đã có sự trao đổi lợi ích ở phương diện nào đó. Bọn họ đã nhận được lợi ích nhưng hiện giờ chúng tôi lại phải gánh chịu hậu quả.
Tuy nhiên, giấy trắng mực đen rành rành, không thể chối cãi được, chỉ có thể kiểm tra xem hợp đồng có lỗ hỏng nào không hoặc chất lượng sản phẩm có vấn đề gì không, như vậy mới có cơ sở để thương lượng, ngoài ra còn phải tham khảo mức giá mà các nhà cung cấp khác đưa ra.
"Anh đã sớm biết việc này sao?" Tôi hỏi Lâm Tự Sâm.
"Anh đã hỏi qua tình hình, trước kia không cần thiết phải xử lý, hiện tại cũng không vội." Lâm Tự Sâm nói một cách đơn giản.
Tôi gật đầu tỏ ra là đã hiểu. Trước đây, anh chỉ là một phó tổng giám đốc được phân công đến đây làm việc, đương nhiên không nên đắc tội với ai. Bây giờ, vừa mới tiếp quản số cổ phần được tặng lại muốn chấm dứt hợp đồng trước đây ngay, cũng không thích hợp.
---
Buổi chiều khi quay lại làm việc, tôi vẫn ngoan ngoãn nhập dữ liệu từ các hóa đơn. Tuy nhiên, trước khi nhấn nút xác nhận, tôi nhớ tới hạn cuối phải thanh toán, phát hiện còn hơn một tuần nữa, tôi dứt khoát hủy xác nhận và đặt nó sang một bên.
Đợi đến ba ngày cuối cùng của tháng tôi lại tiến hành hạch toán, một ngày còn lại để trưởng các bộ phận xem xét và phê duyệt, một ngày nữa để thanh toán cho phòng kế toán...
Làm tài vụ đòi hỏi phải tỉ mỉ và tính toán cẩn thận!
---
Sau giờ làm, tôi đi bộ đến bãi đậu xe trước, định lên xe đợi Lâm Tự Sâm. Trên đường đi, tôi nhận được cuộc gọi từ dì Hoàng, dì báo cho tôi biết cuối cùng đã hoàn thành toàn bộ nội thất, bao gồm cả thiết bị nấu nướng, ga trải giường,… đều đã được mua theo yêu cầu của tôi. Bà còn hỏi tôi khi nào tôi sẽ đến Thượng Hải để xem.
Chọn ngày không bằng gặp ngày, tôi vui vẻ báo tin này với Lâm Tự Sâm khi chúng tôi cùng nhau đi ăn tối và mời anh đến nhà mới của tôi vào thứ bảy để tham dự một bữa tiệc tân gia nhỏ.
Vẻ mặt Lâm Tự Sâm như thể một lời khó nói hết: "Cái này gọi là ngạc nhiên sao?"
"Không phải sao? Còn rất gần nhà anh."
Lâm Tự Sâm lời ít ý nhiều mô tả sự việc: “Chuyện này chỉ có thể gọi là bỏ nhà trốn đi, nhưng không đi xa được.”
Sau đó anh không nói gì nữa, vừa ăn vừa suy nghĩ điều gì đó.
Tôi không nhịn được hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Ừ, anh đang suy nghĩ.” Anh trầm ngâm nói: “Nhà anh ở Thượng Hải đã lâu chưa được tu sửa lại, không biết có bị rò rỉ nước hay không?”