“Cô mà còn không đến đó nữa là người khác sẽ giành mất đàn ông tốt đó.”
Bạch Linh Lung đang ngủ ngon lành, bị ai đó xô thật mạnh tỉnh lại, nhìn phụ nữ trung niên ăn mặc rất có cảm giác niên đại đứng ở trước mặt, đầu óc mơ màng giống như bị một đống hồ nhão dán dính lại, không thể suy nghĩ được.
“Cô còn ngơ ngác như thế làm gì, mau đi rửa mặt trang điểm đi, cái bà họ Phan kia đã đi kêu cháu gái của bà ta đến rồi kìa, cô mà con không chịu đi, bọn họ sẽ giành trước của cô đó.”
“Đồng chí nam ngày hôm nay là một miếng bánh béo bở, cả gia đình đều là công nhân chính thức trong xưởng quốc doanh, lại còn cao lớn cường tráng, số con gái làng trên xóm dưới muốn gả cho cậu ta có thể xếp dài cả con phố, nếu không phải tôi nhờ bà con hỗ trợ giới thiệu giùm thì người ta cũng sẽ không dành thời gian ra để đi coi mắt với cô đâu.”
“Cô mau lên, mau đi chuẩn bị đi.”
Trong lúc người phụ nữ này nói chuyện nước miếng văng tung tóe thì cuối cùng Bạch Linh Lung cũng đã lấy lại tinh thần, đầu óc cũng đã có thể suy nghĩ lại bình thường, đồng thời còn có một đoạn ký ức không thuộc về cô chui vào trong đầu.
Cô vốn là người thuộc thế kỷ hai mươi mốt, sinh ra ở nhà họ Bạch giàu có thế phiệt, là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, từ nhỏ đã sống cuộc sống sung sướng vô ưu vô lo, nhưng năm cô lên mười, cha mẹ cô đều bị tai nạn giao thông tử vong, gia nghiệp khổng lồ của nhà họ Bạch rơi vào trong tay chú hai, cô từ một cô công chúa được muôn vàn yêu thương biến thành kẻ đáng thương, buộc phải sống cuộc sống ăn nhờ ở đậu.
Mãi đến năm mười tám tuổi, cô mới vô tình biết được cha mẹ cô là bị chú hai thím hai bắt tay với người ngoài hại chết, bắt đầu từ khi đó, cô đã bắt đầu tính toán đến chuyện báo thù, tốt hết mười năm mới có thể đưa tất cả kẻ thù xuống dưới đó để sám hối với cha mẹ cô.
Sản nghiệp nhà họ Bạch quay về trong tay cô, Bạch Linh Lung vừa mới thanh lý toàn bộ cặn bã sâu mọt trong tập đoàn Bạch thị, hơi mệt mỏi nên đi ngủ trưa một chút mà thôi, vậy mà đang ngủ mơ, hồn phách lại bị sứ giả Câu hồn dưới địa phủ dẫn đi mất rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-1.html.]
Nhưng mà sau khi đến địa phủ, khi phán quan tuyên đọc tin tức tử vong của cô, lúc này cô mới phát hiện ra, tin tức tử vong kia chẳng ăn khớp gì với cô cả.
Người c.h.ế.t chỉ trùng tên trùng họ với cô, nhưng người ta đã tám mươi hai tuổi, mà cô chỉ mới hai mươi tám.
Là một con quỷ c.h.ế.t oan chính hiệu!
Mười năm trước cô sống vô cùng vất vả, khó khăn lắm mới có thể bắt đầu cuộc sống mới, lại bị sứ giả câu hồn bắt nhầm hồn phách mà bỏ mạng, trong bụng cô tràn ngập oán phí quậy banh nóc ở dưới địa phủ, quậy phá làm các ác quỷ dã quỷ dưới điện Diêm Vương bay tùm lum, cuối cùng buộc Diêm Vương phải đích thân ra mặt đàm phán với cô.
Cô cực lực yêu cầu Diêm Vương thi triển thần thông nhét hồn phách của cô quay về trong cơ thể, Diêm Vương lại báo cho cô thế giới mà cô sinh sống đã xảy ra biến cố biến mất rồi, tất cả đều không còn nữa, hồn phách của cô cũng không về được.
Lúc đó cô giận đến mức muốn hồn phi phách tán, dùng lời lẽ sắc bén cãi nhau ở điện Diêm Vương, dùng lý luận để đàm phán với ông ấy suốt một ngày một đêm, cuối cùng tranh thủ được cơ hội sống lại ở không gian song song.
Ngoài ra, trước khi nhảy vào luân hồi sống lại, cô còn cướp được một thần khí nho nhỏ từ trong tay Diêm Vương coi như quà xin lỗi.
Thần khí nhỏ!
Thứ này vốn được đeo bên hông của Diêm Vương, mặt ngoài trông giống như một chiếc nhẫn bình thường không có gì đặc biệt, nhưng cô chỉ nhìn thoáng qua là biết ngay thứ này không phải dạng vừa, lại nghĩ đến lúc cô vừa mới cướp được, Diêm Vương lộ ra vẻ mặt đau xót kia, cô lại càng chờ mong về công năng của thần khí nhỏ này hơn.
Nghĩ thế, cô vội vàng tìm kiếm, tay vừa mới mò mẫm trong chăn thì chiếc nhẫn màu xám đã xuất hiện ngay trên tay.
Thấy chiếc nhẫn này cũng đi theo cô, Bạch Linh Lung đã yên tâm rồi.