“Cô thông minh thật đó.” Tống Thao cười nhìn về phía cô.
“Ông ta vốn dĩ là một tên thất học không biết lấy một chữ, mấy chữ mà ông ta biết hiện tại đều là do mẹ tôi dạy, tổ tiên nhà họ Bạch đều là dân quê làm nông, không có bất cứ bối cảnh hay người quen nào trong thành phố này.”
“Lúc trước ông ta đi theo đám người kia xét nhà phê đấu khắp nơi, biểu hiện vô cùng tích cực cấp tiến, lúc này mới lọt vào mắt xanh của bọn họ, sau đó được bọn họ dẫn đến huyện thành phát triển.”
“Ông ta ngoại trừ a dua nịnh nọt ra thì không có bất cứ bản lĩnh gì khác.”
“Trong vòng mười mấy năm ngắn ngủi, ông ta có thể từ một tên nông dân bình thường lăn lộn đến thành lãnh đạo quản lý cấp cao của nhà máy quốc doanh trong thành phố, nếu sau lưng không có ai làm chỗ dựa cho ông ta thì tôi có thể c.h.ặ.t đ.ầ.u xuống cho ông ta làm ghế ngồi.”
Bạch Linh Lung cũng không cẩn thận đi điều tra, nhưng lại rất chắc chắn vào suy đoán của mình, bĩu môi nói: “Nói không chừng người sau lưng ông ta còn là cán bộ cao cấp quyền cao chức trọng, ông ta chẳng qua chỉ là công cụ quân cơ để giúp đối phương vớt tiền mà thôi.”
Hai vợ chồng Tống Kim Nghiêu liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều lộ ra vẻ khen ngợi, cô gái này thật sự có đầu óc rất thông minh, xuất sắc hơn mấy người bạn cùng lứa tuổi rất nhiều.
“Thao, nói tiếp đi.” Lục Tĩnh Xuyên mở miệng nói.
Tống Thao cười liếc nhìn Bạch Linh Lung, nói thẳng ra tin tức chính xác mà cậu ấy vừa mới hỏi thăm được: “Chỗ dựa sau lưng ông ta chính là phó hội trưởng ủy ban cách mạng Tần Đức Xuân, công việc và quá trình thăng chức của ông ta đều là do một mình bà vợ Triệu Ngọc Thục của Trần Đức Xuân lo liệu hết mọi việc. Bạch Kiến Nhân rất được Triệu Ngọc Thục coi trọng, nói đúng ra thì ông ta là tâm phúc của bà ta, biểu hiện mấy năm nay của ông ta cũng lọt vào mắt Tần Đức Xuân, ngày lễ ngày tết cũng thường xuyên đến cửa thăm hỏi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-38.html.]
“Hai tháng trước chồng của con gái út nhà họ Tần đột phát bệnh tim qua đời, hiện tại Tần Mộng Lan chính là quả phụ béo bở nổi tiếng ở khu vực xung quanh, theo nguồn tin đáng tin cậy mà em điều tra được thì Bạch Kiến Nhân đã tằng tịu với bà ta rồi, nhưng mà hai vợ chồng Tần Đức Xuân còn chưa biết được chuyện này.”
Kết quả điều tra này đều nằm bên trong dự kiến của Bạch Linh Lung, nghĩ đến thân phận của kẻ đê tiện mà ông ta tằng tịu, cô cười nhạo: “Chồng trước vừa mới c.h.ế.t hai tháng, bà ta đã sốt ruột đi tìm trai khác, cũng không sợ nắp quan tài của chồng trước bà ta đè không nổi, chồng trước bò ra kiếm bà ta à.”
Người nhà họ Tống: “...”
Lục Tĩnh Xuyên mím môi buồn cười, cô nói chuyện đúng là không chút kiêng dè gì cả, nhưng mà lời cô nói cũng là lời nói thật.
“A, một người thì vội vã đi tìm trai, một người thì nằm mơ cũng muốn tìm chỗ dựa để leo lên, có lẽ đã tằng tịu với nhau từ lâu rồi, đây là sợ lòi xảy ra chuyện cho nên tết nhất mới chạy về nhà buộc mẹ tôi ly hôn đây mà.”
Bạch Linh Lung coi như đã hiểu, hai kẻ này đều không phải thứ tốt lành gì, khóe môi cong lên nở một nụ cười châm chọc: “Lúc trước ông ta còn dám nói là cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng gì đó, ông ta nói ra được cũng hay thật.”
Thấy cô không có bất cứ tình cảm gì với cha ruột, biểu hiện ghét bỏ như thế, Tống Thao cười hỏi: “Tiếp theo đây cô định làm thế nào?”
“Chắc là anh cũng điều tra ra được địa chỉ gia đình của ông ta rồi đúng không?” Bạch Linh Lung hỏi ngược lại.
“Đã điều tra được rồi, tạm thời ông ta còn ở lại trong viện người nhà của nhà máy máy móc, phòng 309 của tòa nhà phía đông.
Tống Thao trực tiếp nói cho cô biết số nhà chính xác, lại nghĩ đến một sự kiện khác mà cậu ấy vừa mới nghe được, lại tiếp tục nói: “Nghe nói sau khi cha cô từ bệnh viện về thì đã bị người ta đánh ngất đi ngay trước cổng khu dân cư, xe đạp và đồ đạc trong nhà đều bị cướp sạch, trong nhà cũng bị ăn trộm lẻn vào, mất sạch tiền.”