“Táo còn hơn hai trăm cân, quýt và khoai tây nhiều hơn một chút, mỗi loại chừng năm trăm cân.”
Thật ra trong không gian của cô đã chồng chất như núi, trong khoảng thời gian này còn lấy không ít cho heo ăn, hiện tại giá cả này không tệ, cô cũng muốn bán đi đổi chút tiền, nhưng mà đây chỉ là lần đầu tiên hợp tác, cô vẫn phải cẩn thận thì tốt hơn.
Thấy trong tay cô có nhiều hàng hóa như thế, tất cả mọi người ở đây đều lộ ra chút vui vẻ, Diêu Nhị dẫn cô đến đây hỏi hết: “Hôm nay cô có thể mang đến đây hết sao?”
“Được, số lượng có hơi nhiều, tôi phải đưa từng đợt một.”
“Việc này cũng không thành vấn đề.”
Diêu Nhị hiểu cũng hiểu, dứt khoát nói: “Cô đưa hàng đến cửa sau nhà chúng tôi, mỗi lần đưa đến đều sẽ cân rồi tính tiền ngay tại chỗ, bảo đảm sẽ không nợ cô một đồng nào.”
“Được rồi.”
Cung Linh Lung cũng thích người làm ăn buôn bán có chữ tín, có ấn tượng khá tốt với hai anh em nhà họ Diêu, nếu như có thể hợp tác với bọn họ trong thời gian dài, mấy thứ trong không gian cũng sẽ không lo không có nguồn tiêu thụ, cô cũng có thể nhanh chóng dành dụm của cải, sau này chờ chính sách thả lỏng rồi, cô cũng có thể nhanh chóng lên kế hoạch khác.
Hơn một nghìn cân hàng hóa, Cung Linh Lung đạp xe đạp chạy sáu lần, hai anh em nhà họ Diêu cũng giống như những gì bọn họ nói, mỗi lần đưa hàng đến bọn họ đều dứt khoát tính tiền một lần, chưa từng nợ lấy một xu.
Lần đầu tiên hợp tác vô cùng vui vẻ, Cung Linh Lung đưa hàng hóa đến rồi, cũng không nói chuyện quá nhiều với bọn họ, cầm tiền rồi lập tức rời đi.
Bận rộn suốt một buổi sáng, thu hoạch được hai trăm đồng, buổi trưa vào tiệm cơm quốc doanh gọi một món mặn một món canh, còn đóng gói một phần bún thịt mà Lục Tĩnh Xuyên thích về cho anh.
Đồ ăn được bưng lên, Cung Linh Lung nhanh chóng bắt đầu ăn uống, còn chưa kịp ăn được mấy đũa thì tiếng bụng sôi ọt ọt đã lọt vào trong lỗ tai của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-235.html.]
Cô quay đầu nhìn ra ngoài, thấy một bé trai mặc quần áo đầy mụn vá, xanh xao vàng vọt đang trốn bên ngoài cửa sổ nhìn lén, hai mắt nhìn chằm chằm vào đồ ăn của cô không chớp mắt, liên tục l.i.ế.m bờ môi khô khốc đến mức nứt nẻ.
“Em lại đây.” Cung Linh Lung vẫy tay với cậu bé.
Bé nam thấy cô đã phát hiện ra mình, lập tức trốn xuống dưới cửa sổ, không dám ngẩng đầu lên nhìn cô nữa.
Cung Linh Lung nhìn thấy cậu bé như thế lại lập tức nhớ đến lúc nguyên chủ bốn năm tuổi, khi còn nhỏ cô cũng xanh xao vàng vọt, mặc áo bông cũ nát toàn là mụn vá, lúc đói bụng cũng thường xuyên trốn ở ngoài cửa sổ nhìn mấy tên cặn bã nhà họ Bạch kia ăn cơm.
Nhìn thấy bé trai kia, ký ức trong đầu cô dâng trào cuồn cuộn, trong lòng cũng dâng lên chút thương hại, đứng lên tìm người phục vụ mua thêm một phần cơm nữa.
Gọi đồ ăn xong, cô đi ra ngoài tìm cậu bé trai kia: “Em đừng có đi, chị mua cơm cho em nè, ăn cơm xong lại rời đi.”
Bé trai kia cũng chỉ khoảng năm sáu tuổi, đôi mắt tràn ngập sợ hãi, cơ thể gầy ốm trốn trong góc tường, đáng thương nhỏ bé làm người ta đau lòng muốn chết.
Đồ ăn nhanh chóng làm xong, Cung Linh Lung bưng chén đũa đưa sang cho cậu bé, cố gắng làm giọng nói của mình trở nên nhỏ nhẹ nhất có thể: “Em có muốn vào bên trong ngồi ăn với chị không?”
Bé trai kia lắc đầu giống như trống bỏi, đôi mắt sạch sẽ nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong chén không chớp mắt, nói chính xác hơn thì là nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong chén.
“Em ăn đi.”
Cung Linh Lung đưa chén đũa cho cậu bé, nói: “Em ở chỗ này ăn đi, ăn xong lại đưa chén đũa vào trong tiệm.”
Bé trai kia có chút nhút nhát sợ sệt gật đầu, cầm lấy chén đũa, nhét đồ ăn vào miệng ăn ngấu nghiến.
“Ăn từ từ thôi, coi chừng mắc nghẹn.”
Cung Linh Lung nhìn bàn tay bị đông lạnh đến đỏ bừng lại dơ bẩn của cậu bé, âm thầm thở dài, cũng không nói thêm gì nữa, quay về tiệm cơm ăn cơm trước.