“Cô muốn làm cái gì?” Trực giác Mạnh Hiểu Dĩnh cảm thấy không ổn cho lắm.
Cung Linh Lung không trả lời cô ả, giơ tay túm lấy cánh tay của cô ả, lấy cây bút máy cài trên túi áo của cô ả ra.
“Cô lấy bút máy của tôi làm gì, trả lại cho tôi.”
Mạnh Hiểu Dĩnh nói xong lập tức cướp, nhưng cô ả yếu hơn Cung Linh Lung rất nhiều, bị cô dùng một tay khóa chặt lại.
Cung Linh Lung lắc lư cây bút máy trong tay, lúm đồng tiên xinh đẹp như hoa: “Cây bút này này xịn đó chứ, cửa hàng quốc doanh bán đến mười lăm đồng tiền lận đó, tuy rằng đã bị cô sử dụng rồi, nhưng bán thành hàng second-hand thì cũng có thể bán được mười một, mười hai đồng.”
Nói xong, cô lại lột đồng hồ đeo trên cổ tay cô ả xuống: “Đồng hồ Hoa Mai, còn mới tám mươi phần trăm, ít nhất cũng có thể bán được một trăm đồng.”
“Đồng hồ của tôi, cô trả lại cho tôi.”
“Chính ủy Triệu, cô ta cướp đồ của tôi, cô ta làm thế là ăn cướp.”
Cung Linh Lung hoàn toàn không để ý đến mấy tiếng la hét của cô ả, nhẹ nhàng túm lấy chân của cô ả, giơ tay lột luôn đôi giày da của người này, sau đó thuận tay lấy cái khăn quàng cổ rời đi.
“Trả lại cho tôi! Cô trả lại cho tôi!”
Mạnh Hiểu Dĩnh là người lớn lên ở trong thành phố, chưa bao giờ cãi nhau với người ngoài, cho dù tức giận bực bội thì cũng không nói nên lời những lời khó nghe, chỉ biết mang vớ đứng trên mặt đất lạnh như băng, cảm xúc kích động lại đầy hận thù trừng mắt nhìn cô.
Từ Vi chưa bao giờ nhìn thấy cảnh như thế này, cũng chưa bao giờ gặp được loại người không làm việc theo lẽ thường như Cung Linh Lung thế này, thấy chính ủy Triệu không nói lời nào, vội vàng chạy lên giúp cô ả cướp lại mấy thứ kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-217.html.]
“Đây là đồ của Hiểu Dĩnh, cô trả lại cho cậu ấy đi.”
“Cô làm thế là ăn cướp, cô mà không trả cho cậu ấy thì chúng tôi sẽ đi kiện cô, đi tìm phó đoàn trưởng Lục nói chuyện cho ra lẽ.”
Cung Linh Lung vốn dĩ không muốn lấy đồ của cô ta, thấy cô ta lại chủ động dâng lên tận cửa, nhẹ nhàng bắt lấy, khống chế cô ta, dùng một tay lột hết toàn bộ các vật dụng quý giá trên người cô ta xuống.
Lột xong rồi, cô lại nhẹ nhàng đẩy, đẩy cô ta vào trong lòng n.g.ự.c của Mạnh Hiểu Dĩnh, hai người kia đứng không vững, ngã phịch xuống đất, ngã muốn vỡ mông.
“Chính ủy Triệu!”
Hai người bị ăn h.i.ế.p càng thêm tức giận và tủi thân, nước mặt lại vỡ đê.
Lúc nãy chính ủy Triệu vẫn luôn dồn lực chú ý vào việc Cung Linh Lung lột đồ, thấy động tác của cô thành thạo như nước chảy mây trôi, hai người kia ở trong tay bọn họ lại giống như một món đồ chơi, tùy ý cho cô đùa nghịch một cách nhẹ nhàng, thủ pháp và chiêu thức này không phải người bình thường có thể làm được.
Chỉ dựa vào chiêu thức sử dụng sức khéo léo kia, cho dù cô đi đánh nhau với Lục Tĩnh Xuyên thì có lẽ cũng có thể đánh với anh ba năm chiêu.
Chính ủy Triệu ghi nhớ những động tác lúc nãy của cô vào trong lòng, mở miệng nói: “Cung Linh Lung, hành vi này của cô không…”
“Chính ủy Triệu, tôi cảm thấy đồng chí Mạnh và đồng chí Từ hoàn toàn chưa ý thức được sai lầm của mình, quan niệm giai cấp của bọn họ còn thâm sâu hơn trong tưởng tượng của tôi, tính cách tự cho mình là đúng đã khắc sâu vào trong xương sốt, cô ta mở miệng xin lỗi, chẳng qua là sợ ích lợi của bản thân và công việc bị ảnh hưởng, cho nên mới bị buộc phải nói mà thôi.”
“Chị dâu Tiểu Lan có lòng dạ phóng khoáng, đồng ý nhượng bộ, nhưng mà con người tôi lại rất keo kiệt, chuyện ngày hôm nay cho dù cô ta có mở miệng xin lỗi hay không thì tôi cũng đều sẽ không tha thứ.”
“Mấy thứ này là do tôi cướp lấy, cố ý cướp đó.”
“Hôm nay cô ta tùy hứng làm bậy vả mặt tôi, mục đích chỉ là vì muốn dùng việc này để xử lý phiền phức do cô ta chọc ra, tôi không vừa mắt chuyện này, cô ta tự trêu chọc phiền phức, không có tư cách lôi tôi ra để xử lý.”
“Nhưng mà, mặt của tôi cũng không phải thứ cô ta muốn đánh là có thể đánh, hôm nay tôi nhất định phải nhận lấy phần quà tặng xin lỗi bằng vật chất này.”