Người mua mà Bạch Lão Đại tìm đến thật lòng muốn mua nhà, bọn họ lập tức đi đến cục quản lý nhà đất ngay, được đồng chí phụ trách việc này dẫn đi qua đó đo lường diện tích nhà ở, dựa theo giá cả nhà cửa tiêu chuẩn của thành phố Đàm để giao dịch.
Có dì giúp đỡ, toàn bộ hành trình Cung Linh Lung đều không hề xuất hiện, bán nhà thu được một nghìn năm trăm sáu mươi đồng, số tiền đó cũng không đến tay cô, toàn bộ đều được quyên góp đến bộ phận dân chính.
Bộ phận dân chính ghi một tờ hóa đơn, Lục Tĩnh Xuyên dẫn cô đi qua đó ký tên, sau đó nhận lấy biên lai quyên tiền.
Giải quyết xong sự việc này, Bạch Thủy Tiên đang ở trong không giam băm ớt tận mắt nhìn thấy diện tích không gian mở rộng, truyền lời cho cô: “Linh Lung, không gian lại mở rộng nữa rồi, có thêm khoảng ba công đất.”
“Ui cha, nếu tên chó khốn nạn kia biết nhà của ông ta đã bị bán đi, mọi danh tiếng và công đức đều thuộc về con, chắc ông ta sẽ giận đến mức duỗi chân về trời luôn quá.” Cung Linh Lung nghĩ đến đây lập tức cảm thấy vô cùng thoải mái vui vẻ, toàn bộ cơ thể giống như muốn bay lên trời.
Lục Tĩnh Xuyên đạp xe đạp, quay đầu thấy cô cười vui vẻ như thế, nụ cười còn tươi hơn cả ánh nắng mặt trời, cũng bị cô ảnh hưởng, mỉm cười nói: “Linh Lung, em vui lắm hả?”
“Cực kỳ vui.”
Cung Linh Lung ngồi ở yên sau, một tay nắm lấy quần áo của anh, cười cứ như mình trúng số năm trăm vạn vậy: “Anh Tĩnh, chúng ta lập tức đến nhà sách Tân Hoa đi, mua sách xong lại quay về sớm một chút, em làm thịt kho tàu cho anh, tối nay anh lại mang theo lên xe lửa ăn.”
Lục Tĩnh Xuyên không nỡ rời đi, nhưng kỳ nghỉ đã hết, anh đành phải quay về bộ đội báo tin, nói với cô: “Linh Lung, chờ mẹ tái khám xong, xác định không có vấn đề gì rồi, em và mẹ lập tức xuất phát đến thành phố Hán, có được không?”
“Được rồi, em sẽ gọi điện thoại báo cho anh biết trước.”
Bọn họ đã xử lý xong đám cặn bã xấu xa nhà họ Bạch, hai mẹ con đều không có chuyện gì khác cần phải làm, chỉ cần chờ đến kết quả tái khám là có thể xuất phát ngay.
Đến nhà sách Tân Hoa, Cung Linh Lung chọn hai cuốn sách về kiến thức y khoa cơ bản, một cuốn sách là sách giáo khoa cơ bản bình thường, một quyển là giới thiệu vắn tắt về dược liệu, bình thường không có ai mua mấy cuốn sách này, đều bỏ trong một góc hít bụi.
Lúc đến quầy tính tiền, Cung Linh Lung nhìn thấy trên kệ thủy tình còn có một bộ bưu thiếp và tem, trong đó còn có một bộ “Núi sông đỏ rực” mà tương lai có thể bán với giá trên trời, hai mắt cô lập tức sáng lên.
“Linh Lung, em muốn mua tem hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-173.html.]
Cô chỉ mới nhìn một lần, Lục Tĩnh Xuyên lập tức biết cô thích cái này.
“Em thích sưu tầm tem.” Cung Linh Lung nhếch miệng cười.
“Vậy mua đi.”
Chỉ cần cô thích, Lục Tĩnh Xuyên không nói hai lời lập tức mua ngay, chỉ vào số tem trong quầy hàng nói: “đồng chí, lấy mỗi thứ một bộ cho vợ của tôi.”
“Các anh muốn mua nhiều như thế sao?” Người phục vụ cột tóc quai chèo hỏi lại.
“Đúng vậy.”
Lục Tĩnh Xuyên không giải thích quá nhiều, trực tiếp lấy tiền ra, còn hỏi thêm: “Linh Lung, em còn muốn mua cái gì khác nữa không?”
“Em muốn mua bưu thiếp nữa.”
“Mua luôn.”
Lục Tĩnh Xuyên vô cùng dứt khoát lấy tiền ra, cũng nhớ kỹ sở thích của cô vợ bé nhỏ, tính toán đến thành phố Hán lại lựa chọn mua thêm những kiểu khác cho cô sưu tầm.
Thấy người đàn ông cao lớn đẹp trai này chiều vợ đến thế, người phục vụ vô cùng hâm mộ, lấy hết toàn bộ tem và bưu thiếp trong quầy hàng ra, để Cung Linh Lung tự lựa chọn.
Cung Linh Lung mua hết toàn bộ tem, lại lựa một ít bưu thiếp, chờ anh thanh toán tiền rồi, vui vẻ hưng phấn đi theo anh về nhà.
Hai người đạp xe đạp đi ngang qua tòa nhà văn phòng của ủy ban S, gặp được một đội công an từ trong tòa nhà đó đi ra, người bị bọn họ bao vây ở chính giữa rõ ràng cũng là mấy người cán bộ, lúc này bọn họ đều mặt đỏ tai hồng, rõ ràng là vừa mới cãi nhau xong.
“Anh Tĩnh, người đi cuối cùng chính là anh cả của Tần Mộng Lan.”
Lục Tĩnh Xuyên cũng nhìn thấy, anh biết dượng đang chỉnh đốn lại thành phố Đàm, hành động lần này rất lớn, lúc này bắt được rất nhiều cá lớn, tất cả đều là sâu mọt hủ bại.