“Chờ thêm một chút cũng không sao, chờ anh đi rồi em lại về.”
Từ kiếp trước đến kiếp này, đây đều là lần đầu tiên Cung Linh Lung nhìn thấy loại xe lửa sơn màu xanh này, lúc này cô đang nhón chân tò mò nhìn vào trong xe, thấy trong xe còn có rất nhiều người, cười nói với anh: “Lần sau em và mẹ đến thành phố Hán sẽ không ngồi chuyến xe này, chuyến xe lửa này đến thành phố Hán vào lúc nửa đêm, không được tiện cho lắm.”
“Em ngồi chuyến buổi sáng đó, đến chiều là sẽ đến nơi, sau đó anh lại lái xe đến nhà ga đón em.” Lục Tĩnh Xuyên nói.
“Được rồi.”
Hai người nói chuyện trong chốc lát, chờ tiếp viên trên xe lửa thông báo xe lửa sắp xuất phát, Cung Linh Lung mới lui ra sau một chút, phất tay với anh: “Anh Tĩnh, thượng lộ bình an, hẹn gặp lại ở thành phố Hán.”
“Hẹn gặp lại ở thành phố Hán.” Lục Tĩnh Xuyên cũng cong khóe môi.
Nhìn theo xe lửa biến mất trong bóng đêm, Cung Linh Lung mới thu hồi tầm nhìn, cũng vội vàng đạp xe đạp đi làm việc.
Viện dưỡng lão cư trú tập trung của các thương binh lớn tuổi ở đằng sau ga tàu hỏa, vài dãy nhà trệt xây bằng gạch đỏ, lúc này nóc nhà phòng bếp đang bốc lên khói bếp.
Cung Linh Lung cũng không gõ cửa gọi người đến, cô trực tiếp đặt năm bao tải đựng đầy lương thực và một đống khoai tây khoai lang đỏ và cải trắng ở trước cửa, lại khiêng hai túi vải, dùng báo gói một nghìn đồng tiền, viết một tờ giấy, dùng khoai lang đỏ đè nó lại, sau đó mới nhặt một cục đá quăng về phía cửa sổ gần nhất.
“Ai đó?”
Trong phòng có người lên tiếng hỏi, nhưng cô lại không lên tiếng.
Đợi đến khi bọn họ mở cửa đi ra ngoài rồi, cô lại gõ mạnh vài cái lên cửa gỗ, sau đó vội vàng đạp xe đạp rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-176.html.]
Hai binh lính tàn tật lớn tuổi mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy đống lương thực rau dưa chất đống ngoài cửa, còn có tiền, bọn họ vội vàng đi thông báo cho người phụ trách.
Người phụ trách đọc thư xong, cảm thán: “Thì ra vẫn còn có người nhớ rõ chúng ta.”
Nói xong lập tức ra lệnh: “Vị Mạnh Thường Quân này không muốn xuất hiện, chúng ta cứ nhận lấy tấm lòng tốt của cô ấy đi thôi, cùng nhau khiêng mấy cái này vào trong.”
Cung Linh Lung vẫn còn chưa đi xa, trốn ở một góc khuất quan sát, thấy bọn họ đã bắt đầu khiêng đồ vào bên trong, lúc này cô mới bắt đầu đạp xe đạp chạy đến trại trẻ mồ côi tiếp theo.
Số tiền mà cô cướp được từ tên chó khốn nạn họ Bạch và nhà họ Tần, cô đều không có ý định dùng cho mục đích cá nhân, số tiền này đều là do bọn họ bòn rút của công của quốc gia, cô sẽ đưa toàn bộ số tiền này cho những người bơ vơ không nơi nương tựa, số tiền cô lục soát được từ nhà họ Tần quá nhiều, cô sẽ lần lượt đưa đi từng chút từng chút một.
Lúc cô đạp xe đạp quay về nhà họ Tống, mẹ và dì đang ngồi trong phòng khách đan len, Bạch Thủy Tiên nhìn thấy cô lập tức nói: “Linh Lung, chị Bình thật sự rất thương con đó, chị ấy mua len đỏ về, nói là sẽ dệt khăn quàng cổ màu đỏ cho con làm quà cưới.”
“Dì, cảm ơn dì.”
Lúc trước Cung Linh Lung đã đến cửa hàng quốc doanh hỏi giá len rồi, mười sáu mười bảy đồng một cân, cung ứng theo giới hạn, phải có phiếu hàng dệt mới có thể mua sắm, gia đình bình thường không thể mua được.
Hôm nay Chu Lan Bình nhờ người mua được, cười hiền hòa nói: “Len sợi màu đỏ khó mua qua, lần này dì chỉ mua được một cân rưỡi, miễn cưỡng đủ dệt một cái khăn quàng cổ, một đôi bao tay thôi, mấy ngày nay dì sẽ tranh thủ dệt nhanh, tranh thủ dệt xong trước khi hai đứa tổ chức hôn lễ.
“Cảm ơn dì.”
Quà tặng rất quý trọng, tấm lòng của dì cũng quý trọng không kém, trong lòng Cung Linh Lung vô cùng cảm động.
“Linh Lung, dì của con bận rộn chuyện công việc, lại còn rút thời gian đích thân dệt khăn quàng cổ và bao tay cho con, con phải nhớ kỹ dì thương con thế nào, sau này con với Tĩnh Xuyên nhớ báo hiếu cho dì dượng đó.” Bạch Thủy Tiên dịu dàng dạy dỗ cô.
“Mẹ, con biết rồi.”
Hai mẹ con bọn họ không có người thân nào khác, bà con họ hàng của Lục Tĩnh Xuyên chính là bà con họ hàng duy nhất của bọn họ, các cô dì chú bác yêu thương bọn họ, bọn họ đương nhiên sẽ báo hiếu ngược trở lại.