Nói xong, bà lại hỏi: “Linh Lung, lúc nãy con nói là chuẩn bị cho tương lai, đây là có ý gì?”
“Mẹ, con không có ý định làm bác sĩ khám bệnh kê thuốc cho mọi người, nhưng mà có lẽ tương lai sẽ làm những ngành sản xuất có liên quan đến y dược.”
“Chẳng hạn như dược phẩm, con người ăn ngũ cốc, làm sao có thể không bị bệnh, cả đời này con người không thể nào thiếu được.”
“Nếu tương lai có cơ hội, con muốn kinh doanh ngành nghề này, như vậy thì không chỉ có thể trị bệnh cứu người, cũng có thể nhanh chóng gom tiền, sau đó lại quyên góp số tiền kiếm được cho người cần nó, có thể tích góp được công đức ở mức độ lớn nhất, hoàn thành sứ mệnh kéo dài truyền thừa của nhà họ Cung.”
Bạch Thủy Tiên hiểu ý của cô, nhưng mà nghĩ đến chính sách hiện tại, thở dài nói: “Linh Lung, ý tưởng của con rất tốt, nhưng hiện tại hoàn cảnh rất hạn chế, tạm thời nhất định không được có hành động gì.”
“Mẹ, hiện tại con chỉ mới có ý tưởng mà thôi, còn chưa có tiền, không có mối quan hệ, càng không có chính sách nâng đỡ, muốn hành động cũng không có năng lực hành động.”
Những lời Cung Linh Lung nói rất thực thế, hiện tại đã là năm 1976, là năm cuối cùng của thời kỳ đặc biệt, còn chưa đến thời gian kinh tế mở ra, cô sẽ không hành động một cách dại dột mù quáng.
Thấy trong lòng cô đã có tính toán sẵn, rõ ràng là đã lên kế hoạch trước rồi, Bạch Thủy Tiên vừa vui mừng lại có chút lo lắng: “Linh Lung, mẹ biết con là một đứa nhỏ rất có chủ kiến, cho dù tương lai con muốn làm cái gì, mẹ đều sẽ ủng hộ con, nhưng mà hiện tại con đã kết hôn, hai mẹ con chúng ta đã phải chỉ có thể nương tựa lẫn nhau nữa. Tĩnh Xuyên là chồng của con, chức nghiệp thân phận của nó khác đặc biệt, con làm bất cứ chuyện gì thì cũng đều phải suy nghĩ cho nó, tốt nhất là thương lượng với nó trước, đừng ảnh hưởng đến công việc và sự nghiệp của nó.”
“Mẹ, con biết rồi.”
Trong lòng Cung Linh Lung cũng có tính toán sẵn, làm gia đình quân nhân, đúng là có rất nhiều chuyện bị hạn chế, nhưng cũng có rất nhiều phương diện sẽ được chính sách nâng đỡ trợ giúp, tóm lại là vừa có lợi vừa có hại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-161.html.]
Hiện tại nói mấy chuyện này vẫn còn sớm lắm, hai ba năm sau, cô lại dựa theo chính sách ở thời điểm đó để lên kế hoạch là được rồi.
Nhưng mà tạm thời không thể nói mấy chuyện này cho mẹ biết.
“Linh Lung, nếu con muốn học một chút tri thức y học, vậy thì chờ có thời gian rảnh, con lại đến nhà sách Tân Hoa chọn một ít sách về y dược, mẹ sẽ bắt đầu dạy con từ thứ cơ bản nhất.”
“Dạ con biết rồi.”
Hai mẹ con nói xong chuyện này, Cung Linh Lung lại đột nhiên nhớ đến một chuyện, vội vàng đứng lên nói: “Mẹ, con quên mất một chuyện rất quan trọng, lần trước con lén vào nhà của tên chó đẻ khốn nạn kia, con đã tìm được một lọ thuốc rất đặc biệt trong ngăn tủ ngầm. Con không biết đó là thuốc gì, chỉ theo trực giác cảm thấy nó không phải thứ tốt lành gì, con lấy ra cho mẹ xem.”
“Để mẹ đi vào phòng xem với con đi.” Bạch Thủy Tiên buông cải trắng ra, đi theo cô vào phòng.
Cung Linh Lung giả vờ lục lọi trong ba lô, thật ra là lén lút lấy bình thủy tinh màu nâu cọ trong nhẫn trữ vật ra, đưa cho cô: “Mẹ, là bình thuốc này, đã dùng hơn phân nửa rồi.”
Lúc đó cô mở nắp ra ngửi, mùi không tính là khó ngửi, là thuốc đông y đã được điều phối sẵn.
Bạch Thủy Tiên vô cùng cẩn thận phân biệt nguyên liệu, khứu giác của bà rất nhạy, chỉ cần ngửi vài lần là đã có thể xác định được dược liệu trong lọ thuốc này, ánh mắt dịu dàng lập tức trở nên sắc bén: “Linh Lung, con đoán không sai, thuốc này đúng là không phải thứ tốt lành gì, không phải thuốc để chữa bệnh, là một loại thuốc độc làm bệnh tình chuyển biến xấu.”
“Hả? Thuốc độc!”
Cung Linh Lung hơi giật mình, nhìn dấu ngấn vô cùng rõ ràng trong bình thủy tinh, nói: “Mẹ, bình thuốc này vốn dĩ là đầy bình, hiện tại chỉ còn chưa đến phân nửa, ông ta chắc chắn đã bỏ thuốc đầu độc người nào rồi, nói không chừng đã hại c.h.ế.t người.”