Người mua cao lớn cường tráng, bên người còn có ba người đàn ông trung niên lực lưỡng trạc tuổi nhau, khẩu âm của ba người có hơi khác biệt với người sống ở thành phố Đàm, rõ ràng bọn họ cũng không phải là dân địa phương.
Người kia ra giá, mấy người bạn đứng phía sau lại bổ sung thêm một câu:” Một nghìn rưỡi, nếu ông đồng ý thì chiều này chúng ta trực tiếp giao dịch trả tiền ngay, không đồng ý thì thôi.”
Hai người Bạch Lão Đại muốn tiền mặt, cũng sợ nếu cứ kéo dài thời gian nữa sẽ cực kỳ bất lợi cho bọn họ, cuối cùng hai vợ chồng liếc nhau, suy nghĩ một chút rồi cắn răng đồng ý: “Được rồi, một nghìn rưỡi, một giờ rưỡi chiều nay, mấy người đến đây, một tay đưa tiền một tay đưa nhà.”
“Được rồi.”
Người mua cũng đồng ý, nói xong việc này lập tức rời đi ngay.
Thấy bọn họ đã bàn bạc thành công, hai vợ chồng Bạch Lão Đại cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến chuyện mình sắp lấy được một nghìn rưỡi, Lý Thúy Hoa mừng đến mức sắp không khống chế được.
Thấy bà ta cười xấu xí như thế, Cung Linh Lung bĩu môi, đi theo đường cũ quay về.
Chờ đến khi cô quay về nhà máy chế biến thịt, Lục Tĩnh Xuyên đã xách theo một con cá trắm cỏ đi ra, anh nhìn thoáng qua con đường đối diện, thấy hai người nhà họ Bạch đều đã rời đi, hỏi cô: “Linh Lung, tình huống như thế nào?”
“Có lẽ bọn họ không tìm được tiền của tên chó khốn nạn họ Bạch kia, hiện tại muốn bán căn nhà của ông ta đi cho người khác.”
Lục Tĩnh Xuyên: “… Cả gia đình này đều chẳng phải thứ tốt lành gì.”
“Thượng bất chính hạ tắc loạn, rắn chuột một ổ.”
Cung Linh Lung xách đồ phụ anh, nghĩ đến giấy chứng nhận bất động sản đều nằm trong tay mình, cô lại nói nhỏ với anh: “Anh Tĩnh, giấy chứng nhận bất động sản căn nhà của tên khốn rác rưởi họ Bạch kia đang trong tay em đó.”
“Hả? Em đang giữ nó?” Lục Tĩnh Xuyên hơi kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-170.html.]
“Lần trước khi em lấy cuốn sổ chứng cứ kia, cũng tiện tay lấy luôn.”
Lúc nói chuyện này, Cung Linh Lung không hề xấu hổ chút nào, con ngươi còn linh động đảo tới đảo lui, chủ động nhờ anh giúp đỡ mình: “Anh Tĩnh, tên chó khốn nạn họ Bạch kia dùng thủ đoạn xấu xa để kiếm tiền, căn nhà này cũng coi như là vi phạm pháp luật mới có thể kiếm được, chúng ta không thể để hai người xấu xa kia chiếm tiện nghi được.”
“Em cũng không muốn chiếm căn nhà này cho riêng mình, hiện tại hai người kia đã tìm được người mua rồi, giá cả cũng đã bàn xong, một nghìn năm trăm đồng.
“Em muốn tranh thủ cơ hội này bán nhà đi luôn, quyến góp hết toàn bộ một nghìn năm trăm đồng này, để bộ phận dân chính dùng số tiền này để cứu tế giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ.
“Anh có thể xử lý chuyện này cho em không?”
Thấy cô tốt bụng và hiểu đại nghĩa như thế, Lục Tĩnh Xuyên cong khóe môi lên mỉm cười: “Linh Lung, việc này cứ làm theo kế hoạch của em, cho quyên góp giao cho anh.”
“Được rồi.”
Cung Linh Lung cười, gọi anh đi: “Đi thôi, chúng ta đi về nhà nấu bữa trưa trước, lát nữa anh lại đi tìm dì, nhờ dì gọi giúp anh hai đồng chí công an đi theo phối hợp.”
Hai người nhanh chóng về nhà, Cung Linh Lung giả vờ như vào phòng gọi mẹ thức dậy, dẫn bà ra khỏi không gian, cũng nói cho bà biết chuyện căn nhà của tên chó khốn nạn họ Bạch.
Bạch Thủy Tiên nghe kế hoạch của con gái, không có bất cứ ý kiến gì, vô cùng ủng hộ cô: “Linh Lung, con làm đúng lắm, cứ tự do phát huy đi.”
Ba người cùng nhau hợp tác, Cung Linh Lung nấu một nồi cá hầm ớt, xào một đĩa khoai tây sợi xào giấm, cầm hộp cơm múc com cho dì, bảo Lục Tĩnh Xuyên đạp xe đạp đưa cho dì.
Chờ anh đi ra ngoài rồi, Bạch Thủy Tiên mới nói cho con gái biết chuyện không gian: “Linh Lung, rau củ quả trong không gian đều thu hoạch hết rồi, chúng nó phát triển nhanh quá, hiện tại đã chất đống rất nhiều, ngày mai con lại chạy đến cô nhi viện và viện dưỡng lão, tặng cho mỗi nơi một ít, dọn sạch không gian một chút.”
“Sau đó con lại đi tìm ít ván gỗ, cây trúc vứt đi về, làm thành mấy cái giá đơn giản, lại mua thêm ít lu đất, chúng ta có thể ngâm thêm một ít đồ chua và dưa chưa.”
“…”
Hai mẹ con lải nhải nói chuyện, lên kế hoạch một số công việc, chờ Lục Tĩnh Xuyên quay về, lập tức bưng đồ ăn lên bàn cơm.