Mục lục
Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thứ mà ông ta thích chính là cha mẹ bà, thích quyền thế trong tay cha mẹ bà, còn có tiền bạc trong tay cha mẹ bà, thích vinh quang mà cha mẹ bà có thể mang đến cho ông ta, bà thật sự cho rằng ông ta thích bà thật à.”

“Nếu một ngày nào đó cha mẹ bà không còn gì hết, bà cho rằng bà sẽ có kết cục tốt gì sao?”

“Kết cục của bà sẽ còn thảm hơn mẹ của tôi, cho dù mẹ của tôi bị buộc ly hôn thì bên cạnh vẫn còn có tôi, bà thì sao? Bên cạnh bà có cái gì?”

“Bà không có gì hết, chỉ có cái mác đồ đê tiện tằng tịu với người khác mà thôi.”

“Chờ ông ta trèo lên vị trí càng cao rồi, ông ta chắc chắn sẽ không chút lưu tình đá bay cái thứ xấu hoắc là bà, sau đó lại tiếp tục đi thông đồng với con gái của các lãnh đạo có quyền thế địa vị càng cao hơn cha mẹ của bà.”

“…”

“Hu hu… hu hu hu.”

Tần Mộng Lan chưa bao giờ bị người nào nhục nhã như bây giờ, giống như gặp phải chuyện tủi thân gì to lớn lắm, ôm mặt gào khóc.

Thấy mình chưa nói mấy câu bà ta đã bật khóc, Bạch Linh Lung lại càng khinh thường hơn: “Đúng là cười c.h.ế.t mất, mẹ của tôi bị thương nặng suýt chút nữa mất mạng, bị tên cặn bã này áp bức mười tám năm, hiện tại còn bị mấy người nhục nhã buộc ly hôn cũng chưa từng khóc, bà là một đứa đê tiện tằng tịu gian díu với người khác, vậy mà còn có mặt mũi để khóc à, sao nào, có phải bà đang cảm thấy chúng tôi đang ăn h.i.ế.p bà không?”

“Bạch Linh Lung, một vừa hai phải thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-107.html.]

Triệu Ngọc Thục thật sự chịu không nổi nữa, lúc nãy cô bla bla nói một lèo như s.ú.n.g máy, đừng nói là con gái của bà ta nghe xong khó chịu, thật ra bà ta nghe xong cũng giận đến mức trái tim co rút đau đớn.

“Một vừa hai phải, vậy thì cũng phải đối mặt với đúng người mới được, đối mặt với hai tên đê tiện chó đẻ lại không biết xấu hổ như thế này, bọn họ chẳng xứng làm người, đến cả phẩm chất đạo đức cơ bản nhất của một con người mà bọn họ còn không có, không có tư cách được chúng tôi tha thứ.” Bạch Linh Lung không chút khách sáo chửi ngược trở lại.

Hôm nay Triệu Ngọc Thục đã biết được sự lợi hại của cô, cũng biết lý do nằm ở phe hai mẹ con bọn họ, hiện tại hai người bọn họ là mềm cứng không ăn, lại có người thân giúp đỡ hỗ trợ, hôm nay bà đừng hòng dùng quyền thế để giải quyết chuyện này một cách êm xuôi.

Lúc trước trên đường đến đây, bà ta vốn dĩ đã nghĩ kỹ cớ để thoái thác, cũng đã lên sẵn kế hoạch, nhưng đợi đến khi đến đây, mọi chuyện đều bị Bạch Linh Lung lật đổ.

Hiện tại bà ta chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này rồi rời khỏi nơi đây, quyết đoán chuyển sang đề tài khác: “Nghe nói mấy người đưa ra mấy yêu cầu, tôi đã thúc giục bọn họ giải quyết xong, hiện tại chúng ta xử lý chuyện quan trọng trước đi.”

Nói xong, bà ta cũng không cho Bạch Linh Lung có cơ hội mở miệng, trực tiếp ra lệnh cho Bạch Kiến Nhân: “Trả lại mấy cây vàng năm xưa cậu đã trộm cho đồng chí Bạch đi.”

Lúc này Bạch Kiến Nhân cũng không dây dưa kéo dài thời gian nữa, hiện tại ông ta chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong thủ tục ly hôn, sau đó đi đăng ký kết hôn với Tần Mộng Lan, hoàn toàn cột chặt vào nhà họ Tần.

Ông ta biết, Triệu Ngọc Thục đã để ý đến những lời Bạch Linh Lung vừa nói lúc nãy, chuyện của ông ta và Tần Mộng Lan tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ sự cố gì, ông ta cũng tuyệt đối không thể mất đi lòng tin và sự yêu thích của hai ông bà nhà họ Tần được.

Ông ta đếm đủ mười lăm cây vàng, đưa đến trên giường.

Những người khác đến đây nhiều chuyện vẫn còn chưa đi, nhìn thấy mấy cây vàng vàng óng ánh như thế, ai nấy đều giật mình trợn tròn mắt, mắt người nào cũng đều sáng lên giống như bóng đèn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK