Cung Linh Lung trực tiếp ngắt lời bà ta, mặt lạnh tanh nói: “Lúc trước mẹ của tôi đã mang thai tôi, sau đó mới đến phương nam thăm người thân, khi đi ngang qua huyện Dương thì bị một đám lưu manh đang sống mái với nhau đánh bị thương đầu mới mất trí nhớ, thằng ch.ó khốn nạn Bạch Kiến Nhân chính là một trong số đám lưu manh kia, nói không chừng chính ông ta là người đánh mẹ tôi bị thương, sau đó ông ta tranh thủ lúc mẹ tôi bị mất trí nhớ, mặt dày vô sỉ mạo nhận làm chồng của mẹ tôi, còn trộm hết tiền bạc, vàng và đồng hồ của bà, lại gạt mẹ tôi quay về Ngưu Giác Loan.”
“Chuyện này có lẽ tên cẩu tạp chủng kia sẽ không nói với người khác, nhưng chắc chắn là đã báo trước cho bà rồi.”
“Cái tên cẩu tạp chủng mà bà đẻ ra làm rất nhiều chuyện xấu, đã bị báo ứng từ lâu rồi.”
“Mấy năm nay ông ta ở bên ngoài dang díu tằng tịu với người ngoài, số đàn bà mà ông ta từng lêu lỏng không có mười người thì cũng được tám đứa, lại không có bất cứ ai mang thai con của ông ta, người khác không biết nguyên nhân là gì, nhưng chắc trong lòng bà tự hiểu rõ mà nhỉ.”
“Còn nữa, trước kia ông ta thường xuyên lén uống thuốc, dùng nước tiểu đồng tử gì đó làm thuốc dẫn, tìm đủ loại phương thuốc khác nhau, có một vài thứ còn là do bà tìm cho ông ta, người khác không biết ông ta bị bệnh gì, không lẽ bà cũng không biết sao?”
“Thằng cẩu tạp chủng do bà sinh chính là một tên thái giám chó đẻ không thể giao hợp, sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn.”
“Rầm!”
Cô vạch trần chuyện riêng tư của con trai ngay trước mặt mọi người như thế, mụ đĩ già tức giận đến mức trợn trắng mắt, ngã ngửa ra sau, ngất đi ngay tại chỗ.
Nhưng người khác cũng bị lượng tin tức mà Bạch Linh Lung vừa mới tung ra chấn động đến ngơ ngác, con ngươi đều kinh ngạc muốn rơi ra ngoài, đến cả Bạch Lão Đại và Lý Thúy Hoa đều kinh ngạc đến mức không lấy lại tinh thần, không có ai đi đỡ mụ đĩ già đã ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
Chờ bọn họ lấy lại tinh thần rồi, Cung Linh Lung đã xoay người đi vào nhà, tiện tay đóng gói luôn mấy cuốn sách trên đầu tủ, đi ra ngoài lại đi thẳng đến ổ gà, lôi hai con gà do cô nuôi lớn ra ngoài.
“Con gà này là của nhà tao, mày không được phép lấy đi.”
Cuối cùng Lý Thúy Hoa cũng lấy lại tinh thần, lập tức xông lên cản trở.
Cung Linh Lung lười đi cãi nhau với bà ta, trực tiếp ra tay, xoay người đá một chân vào đầu gối của bà ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-123.html.]
Ngay khoảnh khắc bà ta khụy gối xuống, lại đạp lên m.ô.n.g bà ta một cái, đá bà ta vào trong ổ gà, mặt chấm đất, mặt dính đầy phân gà.
Ặc, cũng vừa khéo cắn trúng một miếng.
Vàng óng ánh, nhão nhoẹt, là phân gà có mùi vị chính tông nhất.
“Phụt, ha ha…”
Người trong đội thích nhìn mấy trò hay này nhất, cả đám ôm bụng cười to ngã tới ngã lui.
“A!”
Lý Thúy Hoa vừa mới thét chói tai, chim đã hoảng sợ bay tứ tung, người cũng đều bỏ chạy hết.
Cung Linh Lung không ở lại nơi này nhìn trò hề nữa, cầm theo mấy thứ kia rồi nghênh ngang rời đi, mấy hàng xóm thì vẫn còn bàn tán xôn xao về mấy chuyện xấu xa của nhà họ Bạch.
Đại đội trưởng đuổi sát theo cô hỏi: “Bạch Linh Lung, tình hình hiện tại của mẹ con thế nào rồi? Sau này hai mẹ con của con dự tính như thế nào?”
“Mẹ của con là bị tên chó khốn nạn họ Bạch lừa đến, hiện tại bà ấy phẫu thuật đã khôi phục trí nhớ rồi, tạm thời đang ở bệnh viện thành phố dưỡng thương, sau này sẽ không quay về nữa, con cũng đã giải quyết xong thủ tục từ chức bên trường học rồi.” Cung Linh Lung không nói mấy chuyện này.
“Mẹ con đã khôi phục ký ức, muốn về nhà sao?” Đại đội trưởng lại hỏi.
Cung Linh Lung gật đầu: “Chờ mẹ con xuất viện tĩnh dưỡng một đoạn thời gian rồi sẽ đi ngay.”
“Nhà của con vốn dĩ ở nơi nào?”
“Thành phố Hán.”
Cung Linh Lung tùy ý nói dối.