Cung Linh Lung đang muốn nói gì đó, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, lén trốn vào phòng bệnh đặc biệt của Bạch Kiến Nhân.
Khóe miệng cô hơi cong lên, giả vờ như không nhìn thấy, ngược lại bắt đầu nói chuyện với người nhà của người phụ nữ mang thai này: “Sao mới sáng sớm mà vợ của anh lại bị chảy nhiều m.á.u thế này?”
Nói đến chuyện này, người đàn ông kia lại lộ ra vẻ mặt như muốn ăn thịt người: “Vợ của tôi không phải đột nhiên bị xuất huyết, là bị người ta cố ý đẩy ngã. Hôm nay tôi được nghỉ, cố ý đi ra ngoài mua đồ ăn với vợ, lúc nãy đi ngang qua bệnh viện, vợ tôi nói muốn đến phòng bán thuốc mua một hộp thuốc canxi về, kết quả một người phụ nữ không quen biết đột nhiên xông đến đụng vào chúng tôi, vợ của tôi bị người kia đẩy ngã xuống đã chảy máu, người kia đụng chúng tôi xong lập tức bỏ chạy.”
“Anh thật sự không quen biết người phụ nữ kia sao?” Cung Linh Lung nhíu mày.
“Thật sự không biết, lúc đó tôi nhìn thấy rõ gương mặt của người phụ nữ kia, mặt xanh xanh tím tím, quấn một cái khăn trùm đầu màu nâu, người kia đẩy ngã vợ tôi xong lập tức bỏ chạy.”
Lúc đó người đàn ông kia đã muốn đuổi theo bắt người kia lại, nhưng vợ của anh ấy bị ngã đụng trúng bụng, m.á.u chảy không ngừng, chỉ đành phải dừng lại không đuổi theo nữa, vội vàng ôm lấy cô ấy xông vào bệnh viện xin giúp đỡ.
Mặt xanh xanh tím tím? Quấn một cái khăn trùm đầu màu nâu?
Cung Linh Lung hơi híp mắt lại, âm thầm đảo mắt nhìn thoáng qua phòng bệnh của Bạch Kiến Nhân, đã loáng thoáng đoán được gì đó, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén lạnh lùng, nói với anh ấy: “Người này cố ý đụng chạm vào phụ nữ mang thai, vô cùng ác độc, cho dù người kia có cố ý hay không thì nhất định phải bắt lấy kẻ đó, không thể để người kia hại người tiếp nữa.”
“Cô nói đúng, tôi phải đi báo công an, tìm cho ra người này mới được.”
Hai ba phút sau, bác sĩ đã đẩy người phụ nữ kia đi ra, sắp xếp cho cô ấy một phòng bệnh nghỉ ngơi, cũng nói cho anh ấy biết những chuyện xảy ra trong phòng cấp cứu lúc đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-154.html.]
“Đồng chí, cảm ơn cô.” Người đàn ông kia cúi mình chào cảm ơn Bạch Thủy Tiên.
“Đừng như thế, tôi chỉ giúp đỡ một chút chuyện nhỏ mà thôi, người có công lớn nhất chính là bác sĩ Trịnh và hai đồng chí ý tá.”
Bạch Thủy Tiên cũng không kể công, trong căn phòng bệnh này cũng không có người ngoài, bà cũng trịnh trọng cầu xin: “Bác sĩ Trịnh, hai đồng chí y tá, còn có đồng chí người nhà bệnh nhân, nhờ mọi người đừng nói lại chuyện này cho người khác biết.”
“Vì sao chứ?” Y tá Lý rất khó hiểu.
Bạch Thủy Tiên kéo khóe môi, nụ cười có chút miễn cưỡng: “Tôi học đông y, hiện tại ở trong miệng người khác, đông y chính là mấy thuật kỳ hoàng cặn bã…”
Bà không nói tiếp câu sau, nhưng tin chắc rằng bọn họ đều hiểu.
Mấy người bác sĩ Trịnh đều khẽ thay đổi sắc mặt, thân là đồng nghiệp cùng làm nghề y, bọn họ đương nhiên biết mấy năm nay đông y bị chèn ép thê thảm đến mức nào, hiện tại các bác sĩ và giáo sư đông y đều đã bị hạ phóng đến nông trường cải tạo lao động.
Bọn họ cũng hiểu được nỗi băn khoăn của bà, bác sĩ Trịnh đại diện mọi người cam đoan: “Đồng chí Bạch, chúng tôi đã hiểu được ý của cô, cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ giấu kín chuyện ngày hôm nay trong lòng, sẽ không nhắc đến với bất cứ ai.”
Người nhà của người phụ nữ mang thai cũng không phải là loại người không biết lý lẽ, sẽ không lấy oán trả ơn, tiếp tục nói: “Đồng chí, tôi không biết chuyện gì cả, cũng sẽ không nói ra ngoài, nhưng mà hai vợ chồng chúng tôi sẽ ghi nhớ ân cứu mạng của cô trong lòng.”
“Cứu tử phù thương, đây chỉ là bản chức công việc, anh không cần khách sáo như thế.”
Bạch Thủy Tiên là một người có tính cách khá lạnh nhạt, hôm nay đúng là bà đã ra tay cứu mạng hai mẹ con này, nhưng bà cũng không cảm thấy đây là công lao to lớn gì, chỉ cho rằng đây là trách nhiệm của người làm nghề y.