“Coi chừng tai vách mạch dừng.”
Bạch Kiến Nhân cẩn thận hơn gã rất nhiều, đề phòng nhìn xung quanh, giãy dụa đứng lên nói: “Đi thôi, đi về.”
Nhìn thấy ba người bọn họ rời đi, Lục Tĩnh Xuyên trốn ở trong góc khuất mới chậm rãi xuất hiện, sau đó đi về tìm Bạch Linh Lung.
*
Quay về phòng bệnh, thấy Bạch Linh Lung đang kể lại chuyện lúc nãy cho Bạch Thủy Tiên nghe, Lục Tĩnh Xuyên nói với em họ: “Thao, em đi đến đồn công an xem thử xem bên dì có hành động gì hay không, hôm nay cứ chặt trước một cánh tay của Bạch Kiến Nhân đi.”
“Được rồi.”
Tống Thao nhanh chóng đứng lên, chào hỏi bà một tiếng rồi lập tức đi ngay.
Hai mẹ con nhà họ Bạch đều không hiểu ra sao, ngay sau đó Bạch Linh Lung hỏi ngay: “Lục Tĩnh Xuyên, bên phía bác gái có hành động gì sao?”
“Người đến bệnh viện theo dõi em hồi sáng này tên là Lưu Mãnh, đồn công an đã theo dõi gã ta từ lâu rồi, gã ta là đại ca của một bang phái ngầm ở thành phố Đàm, còn tham dự vào chuyện buôn bán ở chợ đen, làm rất nhiều chuyện vi phạm pháp luật.
“Lúc trước đồn công an vẫn không điều tra ra được thân phận chỗ dựa sau lưng của gã, cho nên cũng không ra tay bắt giữ gã, muốn dùng gã làm mồi để câu cá lớn hơn ra. Hôm nay gã đến bệnh viện theo dõi em, ngược lại để lộ ra thân phận của người đứng phía sau, vậy cũng không cần thiết giữ lại gã ta nữa.”
Bạch Linh Lung đã hiểu, nghĩ đến hai người bảo vệ Bạch Kiến Nhân lúc nãy, vừa nhìn là biết ngay đó không phải loại người tốt lành gì, nói ngay: “Hai tên lúc nãy chắc cũng đều là cá mè một lứa với nhau.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-74.html.]
“Hiện tại bọn họ đi giải quyết chuyện hộ khẩu, cứ giữ bọn họ ở lại làm việc trước, chờ việc này xong xuôi rồi lại xử lý bọn họ sau.”
Thông qua cuộc nói chuyện của bọn họ lúc nãy, Lục Tĩnh Xuyên cũng đã xác nhận hai người kia cũng đều là người tàn nhẫn, nhất định cũng có tiền án tiền sự giống như Lưu Mãnh, đến lúc đó lại bảo dì ra tay xử lý hết nguyên ổ của bọn họ.
“Tiểu Lục, con thay mặt dì cảm ơn dì của con, chờ dì khỏe lại rồi, dì lại dẫn Linh Lung đích thân đến cửa cảm ơn.”
Lúc nãy Bạch Thủy Tiên cũng đã nói chuyện với Tống Thao rồi, cũng đoán được cha mẹ của cậu ấy đều là cán bộ cấp cao của ủy ban thành phố thành phố Đàm, chuyện hai mẹ con bọn họ ít nhiều gì cũng nhờ nhà bọn họ giúp đỡ, phần ân tình này bọn họ đều ghi khắc trong lòng.
Lục Tĩnh Xuyên cười cười gật đầu lại hỏi: “Dì, tối nay dì muốn ăn cái gì?”
“Đến nhà ăn mua một phần cháo về là được rồi.” Bạch Thủy Tiên không muốn thêm phiền phức cho anh.
“Dì mới phẫu thuật xong bị thương rất nặng, hiện tại cần phải bổ sung dinh dưỡng, cháo loãng trong nhà ăn bán không đủ dinh dưỡng, con quay về nhà dì hầm chút canh mang đến cho dì.” Lục Tĩnh Xuyên sắp xếp công việc, sau đó lại hỏi Bạch Linh Lung: “Linh Lung, em muốn ăn cái gì?”
“Tôi cũng có thể gọi món tùy thích à?” Bạch Linh Lung nhe răng cười nói.
“Cứ tùy ý gọi món đi.”
Lục Tĩnh Xuyên rất thích nụ cười của cô, sáng ngời tươi đẹp lại tràn ngập sức cuốn hút, nhìn nụ cười trong sáng của cô, tâm trạng của anh cũng cảm thấy vui lây.
Nếu như đã bảo cô tùy ý gọi món, vậy cô cũng không khách sáo nữa: “Tôi muốn ăn thịt.”
Kiếp trước cô ăn được rất nhiều sơn trân hải vị, không quá hứng thú quá nhiều với thịt heo, nhưng cơ thể này thì lại khác, quanh năm suốt tháng đều không nếm được mùi thịt, cực kỳ thèm thịt heo đầy mỡ, ước gì hiện tại có thể trực tiếp ăn sạch một chén.
“Được rồi, anh nấu thịt kho tàu cho em.”